Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 27

Sáng sớm hôm sau, xuất phát từ cửa cung, đoàn người từ từ đi đến Thượng Lâm uyển ở ngoại thành.

Mạch Sương cưỡi ngựa đi song song cùng Mục Cẩm, đi phía sau ngựa của Hoàng đế, Lục Vương gia đi nhanh thêm mấy bước để đến cạnh Mạch Sương. Nhìn Mục Cẩm như cười như không: “Thái tử điện hạ đi săn mà cũng dẫn Thái tử phi của mình đi cùng, sợ đêm dài đằng đẵng không ai ở bên sao?”

Nghe vậy, Hoàng đế đang đi đằng trước quay đầu lại nhìn, không nói gì.

Mục Cẩm vừa định phản bác, Mạch Sương đã lên tiếng trước: “Là ta muốn tới mở mang kiến thức, nên cầu xin điện hạ cho ta đi cùng.”

Triết Khám cười mỉa nói: “Có điều, đi săn mà cũng dẫn theo thê thiếp, cũng hiếm thấy thật.”

Mục Cẩm lập tức nói: “Ái phi của bản cung không phải nữ quyến, đi cùng thì đã sao?”

Triết Khám cười: “Cũng phải cũng phải, Thái tử phi của Thái tử điện hạ là nam nhân mà.” Còn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “nam nhân”, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.

Mục Cẩm không thèm nói lại. Mạch Sương hơi nghiêng đầu nhìn, thấy vẻ mặt dửng dưng của hắn, dường như đã không còn để ý chuyện Thái tử phi của mình là nam nhân vậy.

Tới Thượng Lâm uyển, Ngự lâm quân hạ trại ở một khu đất trống. Hoàng đế và mấy vị Vương gia đại thần đi săn bắn, Mạch Sương ở lại doanh địa.

Hoàng đế lên tiếng: “Hôm nay ai săn được nhiều nhất, trẫm có thưởng lớn!”

Ở nơi săn bắn, đám Vương gia tranh nhau thể hiện, Triết Khám thì bám sát theo Mục Cẩm muốn phân cao thấp. Mục Cẩm nhắm vào con mồi nào, hắn đều nhanh tay bắn nó trước.

Đến lúc sẩm tối trở về doanh địa, Triết Khám có được bốn con mồi gồm hai con thỏ, một con hươu sao, một con gà rừng. Còn trên tay Mục Cẩm chỉ có một con thỏ.

Ai thắng ai thua đều đã rõ ràng. Hoàng đế khen ngợi Lục Vương gia Triết Khám ngay trước mặt mọi người.

Mục Cẩm đứng một bên có chút mất mát, liếc sang Triết Khám đang tươi cười như hoa, trong lòng căm tức giận dữ, mấy con mồi kia rõ ràng là hắn tìm được, cuối cùng lại bị Triết Khám giành trước.

Mục Cẩm giao con thỏ cho thái giám bên cạnh, đi mấy bước về phía trước ngẩng đầu lên, thấy Mạch Sương đứng trước doanh địa, đang nhìn mình, mím môi cười nhẹ.

Nụ cười ấm áp như gió xuân kia khiến Mục Cẩm như được sưởi ấm, dừng một chút rồi lại bước đến: “Doanh trướng ở đâu, bản cung muốn thay quần áo.”

“Điện hạ đi theo thần.” Mạch Sương dẫn hắn vào doanh trướng. Đây là doanh trướng được dựng riêng cho Thái tử, trong ba ngày săn bắn hai người đều ở đây.

Đến tối, khắp doanh địa đều được đốt đuốc, sáng như ban ngày. Hoàng đế thiết yến trong chủ doanh, Mục Cẩm và Mạch Sương ngồi ở bàn phía dưới ban trái Hoàng đế.

Đầu tiên, Hoàng đế khen ngợi người săn được nhiều nhất trong ngày hôm nay là Lục Vương gia Triết Khám: “Buổi đi săn hôm nay, lão lục có biểu hiện tốt nhất, nên được ban thưởng. Trẫm thưởng cho con ngọc bội như ý!”

Lục Vương gia Triết Khám đứng dậy, một thái giám bưng chiếc khay đựng ngọc bội như ý đến. Triết Khám nhận lấy, cúi người nói: “Tạ ơn phụ hoàng!”

Hoàng đế nói tiếp: “Lưu tướng quân thu hoạch được khá nhiều, trẫm thưởng một đôi chén linh lung!”

Lưu Tướng quân đứng dậy chắp tay: “Tạ ơn Hoàng thượng!”

Thưởng cho những người nên thưởng xong, Hoàng đế nhìn sang Mục Cẩm: “Hôm nay Thái tử biểu hiện chưa tốt, ngày mai phải bù đắp lại!”

Sắc mặt Mục Cẩm trầm xuống, chắp tay nói: “Vâng!”

Triết Khám ngồi một bên nhếch môi lên cười.

Ban thưởng xong, các thái giám mang đồ ăn tới, tất cả đều là những món dân dã mà hôm nay săn bắn được. Cho thêm gia vị rồi nướng đến khi có màu vàng cháy, cắt thành từng miếng nhỏ bày lên các bàn.

Mục Cẩm nhìn lướt qua, trong số tất cả những đồ ăn trên bàn, chỉ có mấy quả táo quả quýt là Mạch Sương ăn được. Lấy một quả quýt trong đĩa đựng trái cây đưa cho Mạch Sương, Mục Cẩm nói: “Ngươi ăn cái này.”

Mạch Sương nhận lấy, nắm chặt trong tay.

Hoàng đế nhìn sang bên cạnh thấy Mạch Sương không quan tâm đến thịt nướng: “Sao Thái tử phi không ăn, không hợp khẩu vị à?”

Mạch Sương chưa kịp nói gì, Mục Cẩm đã giành trước: “Thưa phụ hoàng, mấy hôm nay dạ dày Mạch Sương không tốt, đại phu dặn ăn ít dầu mỡ.”

“Nếu không ăn được thì phải nói từ trước.” Hoàng đế lại quay sang nói với thái giám hầu hạ bên cạnh: “Cho người nấu mấy món thanh đạm cho Thái tử phi.”

“Nô tài đi dặn dò ngay.”

Không lâu lắm, thái giám bưng một bát cháo đến. Mạch Sương nói một câu “Làm phiền, bưng bát cháo lên ăn.

Trở về doanh trướng, Mạch Sương sửa soạn lại giường. Mục Cẩm vén mành lên đi vào, trên tay là thứ gì đó được bọc bằng lá cây.

Mục Cẩm ngồi xuống giường, giơ tay ra: “Cho ngươi này.”

Mạch Sương nhìn thứ biến thành màu đen to cỡ nắm tay được bọc trong lá cây, là khoai lang nướng, vươn tay nhận: “Đa tạ điện hạ.”

Mục Cẩm liếc thấy hai bàn tay trắng ngần xinh đẹp của cậu, vẫn cầm củ khoai lang chứ không đưa: “Ngươi ngồi xuống trước.”

Mạch Sương ngồi xuống giường, Mục Cẩm bóc vỏ khoai lang một phần mới đưa cho cậu: “Ăn.”

Mạch Sương thấy tay hắn có dính bụi than, hiển nhiên đã phải mất không ít sức để nướng khoai lang. Cậu nhận lấy, nhìn Mục Cẩm hỏi: “Điện hạ muốn chia một nửa không?”

Mục Cẩm để lại cho cậu một bên mặt: “Không cần. Bản cung ăn no rồi.”

Trong doanh trướng, cây nến cháy rực, hai người ngồi trên giường. Mạch Sương từ tốn ăn khoai nướng, Mục Cẩm ngồi nghiêm chỉnh cạnh cậu, chốc chốc lại quay sang nhìn một cái.

“Điện hạ, Lục Vương gia cầu kiến.” Thị vệ bên ngoài doanh trướng bẩm báo.

Ánh mắt Mục Cẩm trầm xuống: “Hắn đến làm gì?”

Mành trướng bị vén lên, lộ ra khuôn mặt của Triết Khám, phía sau còn có gia đinh của hắn: “Bản vương thấy trong bữa tiệc Thái tử phi không ăn được gì, nên đã có lòng cho người hầm canh gà rừng, còn cho thêm mấy dược liệu bổ dưỡng. Dạ dày của Thái tử phi không tốt, ăn cái này là tốt nhất.”

Mục Cẩm lạnh mặt, Mạch Sương đứng dậy nói: “Vương gia phí tâm rồi.”

Triết Khám bước đến gần, nhìn củ khoai lang còn lại một nửa trên tay Mạch Sương, liếc Mục Cẩm một cái, tỏ vẻ đau lòng: “Thái tử điện hạ cho ngươi ăn cái này ư?”

Mạch Sương ung dung đáp lại: “Khoai lang nướng xong có hương vị rất ngon, đã lâu Doãn mỗ chưa ăn. Điện hạ biết Doãn mỗ muốn ăn, nên đã nướng một củ.”

Triết Khám cười gượng: “Vậy thì Thái tử điện hạ tri kỷ thật.”

Mục Cẩm đứng bên cạnh Mạch Sương thản nhiên nói: “Đối với ái phi, đương nhiên bản cung phải tri kỷ một chút.”

Triết Khám cũng tự thấy mất mặt: “Vậy bản cung để canh gà ở đây. Thái tử phi ăn nhiều một chút, bồi bổ cho dạ dày cũng được.”

“Đa tạ Vương gia.”

Triết Khám đi ra ngoài. Mục Cẩm gọi thị vệ vào, ra lệnh đổ bát canh gà đi.

Quay sang nhìn Mạch Sương, tầm mắt dừng trên nửa củ khoai lang nướng trong tay cậu: “Thật sự hương vị rất ngon?”

“Lẽ nào điện hạ chưa từng ăn?” Mạch Sương hỏi.

Mục Cẩm cầm tay Mạch Sương, cúi xuống cắn một miếng khoai trên tay cậu, nhấm nháp kỹ càng.

“Sao?”

Mục Cẩm cười nhẹ một tiếng: “Đúng là hương vị rất lạ.”

Mạch Sương đưa củ khoai đến trước mặt hắn: “Muốn ăn nữa không?”

“Ngươi ăn đi.”

Mạch Sương cắn một miếng, dưới cằm chạm vào phần khoai chưa được bóc vỏ, dính chút bụi đen, trông dáng vẻ cậu dường như vẫn chưa phát hiện. Mục Cẩm thấy cậu như vậy, bật cười.

Mạch Sương ngạc nhiên nhìn Mục Cẩm cười thành tiếng: “Sao vậy?”

Mục Cẩm vươn tay ra, dùng ngón cái lau chút bụi đen kia đi: “Bị dính bụi rồi.”

Mạch Sương hơi ngẩn ra, rồi mím môi cười nhẹ.

Trời đêm vào cuối thu gió rất lạnh, bên trong doanh trướng không thể ấm áp bằng phòng ngủ trong phủ được, Mục Cẩm nằm xuống đã lâu mà vẫn chưa thấy ấm, chạm vào Mạch Sương, tay chân đều lạnh buốt.

Nếu không phải cậu còn hơi thở, nhất định Mục Cẩm sẽ nghĩ đang nằm bên cạnh mình không phải người.

“Ngươi quay người lại.” Trong doanh trướng im ắng vang lên tiếng của Mục Cẩm.

Mạch Sương đang nằm quay vào trong nghe thấy vậy thì xoay người, trở thành nằm quay ra ngoài. Mục Cẩm vươn tay ôm eo kéo cậu lại gần, để cơ thể hai người kề sát nhau, vì thế, hơi thở của cả hai cứ quanh quẩn ở đầu mũi.

Bên ngoài doanh trướng vẫn đốt đuốc, xuyên qua doanh trướng vẫn thấy được chút ánh sáng yếu ớt. Mục Cẩm mở to mắt, nhìn khuôn mặt cách mình vô cùng gần, không chớp mắt lấy một cái.

Mục Cẩm rút tay trong chăn ra, vuốt ve mặt cậu, cảm thấy mịn màng như tơ lụa. Ngón tay chuyển đến đôi môi, vuốt ve nhẹ nhàng.

Bỏ tay ra, thay bằng môi, ôn nhu nhấm nháp đôi môi mềm mại của cậu.

Sáng hôm sau, trên mặt cỏ khô là một lớp sương mỏng đọng lại, giẫm lên sẽ phát ra những tiếng ‘Loạt xoạt’. Giữa núi rừng tràn ngập màu trắng mờ ảo, mặt trời phía đông ló ra khá muộn, đến lúc đoàn người chuẩn bị xuất phát đi săn cũng chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.

Triết Khám cầm một con thỏ đi đến, cười tươi nói: “Thái tử phi dậy sớm thế à.”

Sau lưng Mạch Sương là những tia nắng ban mai: “Vương gia cũng không muộn.”

Triết Khám giơ con thỏ trên tay ra: “Lúc sáng sớm bản vương vào rừng, bắt sống được một con thỏ, cho Thái tử phi nuôi được không?”

“Đa tạ Vương gia, Doãn mỗ xin nhận trong lòng.”

Triết Khám nói: “Bản vương nhớ Thái tử phi rất thích thỏ, sao vậy, gai mắt với con này bản vương bắt được?”

“Sao vậy được, là Doãn mỗ không đủ kiên nhẫn, không nên nuôi sủng vật.”

Triết Khám cười: “Nuôi thỏ cũng không phiền phức lắm đâu.” Nói xong, giơ con thỏ trắng vẫn đang vùng vẫy trên tay. “Ngươi xem, nó có giống con thỏ mà mười năm trước bản vương cho ngươi không?”

Trên mặt Mạch Sương vẫn bình thản, Triết Khám thở dài một hơi: “Trông ngươi như vậy, chắc là quên rồi.”

Cũng không phải là quên, Triết Khám vừa nhắc đến con thỏ mười năm trước, Mạch Sương đã nhớ ra. Mười năm trước, cậu mới chỉ mười tuổi, vì Doãn nhị phu nhân ốm nặng, rất nhớ nhi tử đang sống ở núi Lăng Vân, nên cho người đón về.

Mạch Sương về phủ, cũng không tiếp xúc với hai vị huynh trưởng, một mình đọc sách.

“Con thỏ đến từ đâu mà xinh đẹp như vậy?” Người nói chuyện là một thiếu niên mặc áo lam.

Huynh trưởng Doãn Trí Bình đứng cạnh Mạch Sương nói: “Là tam đệ của thần, được đưa đến đạo quán, mấy hôm nay mới đón về.”

Thiếu niên áo lam cúi xuống bóp mặt Mạch Sương: “Khuôn mặt này, sờ vào thích thật.”

Mạch Sương dùng quyển sách trên tay đập vào tay thiếu niên áo lam, Doãn Trí Bình quát: “Vị này là Lục Hoàng tử, còn không mau nhận tội!”

Mạch Sương bỏ quyển sách xuống, nói: “Vừa rồi thất lễ, xin điện hạ thứ tội.”

Phải một lúc lâu sau Lục Hoàng tử Triết Khám mới hồi phục lại: “Thú vị, thú vị thật, dáng người nhỏ thế này, mà khí lực không nhỏ chút nào.”
Bình Luận (0)
Comment