Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 37

Mạch Sương nói sang chuyện khác: “Hôm nay điện hạ có nói chuyện với Dương Thị lang không?”

“Có nói với hắn mấy câu, người này cất giấu rất kỹ, từ mấy lời nói suông cũng không phát hiện được gì.” Nói xong thì đến bên cạnh Mạch Sương, nhìn bức tranh sơn thủy của cậu.

Mạch Sương nói: “Thần có một kế.”

“Ồ?” Mục Cẩm có hứng thú nhìn cậu. “Nói nghe xem.”

“Tục ngữ nói không làm chuyện thẹn với lòng, nửa đêm không sợ ma đến gõ cửa. Nếu Dương Trung thật sự phái người đi giết Lưu Phó Sơn, chắc chắn trong lòng sẽ có điều giấu diếm, nếu hắn gặp lại Lưu Phó Sơn, điện hạ nghĩ xem, hắn sẽ phản ứng thế nào?”

Mục Cẩm nghe xong, nếu sử dụng chiêu này thật tốt rất có thể sẽ khiến hắn không khảo mà xưng: “Chẳng lẽ, em định gọi hồn ma Lưu Phó Sơn đến?”

Mạch Sương cười nhẹ một tiếng: “Tất nhiên không phải, nếu gọi đến thật, e là sẽ làm điện hạ sợ hãi.”

Mục Cẩm hơi ngượng ngùng, lần trước nhìn thấy thi thể của Lưu Phó Sơn xong, mấy ngày liền hắn không ăn uống được gì. “Nói cách khác, có thể gọi được?”

Mạch Sương nói: “Thần chưa từng thử bao giờ.”

Đột nhiên Mục Cẩm hiểu ra: “Ý em là tìm người đóng giả?”

“Điện hạ thấy sao?”

Mục Cẩm cười: “Một kế hay như thế, rất đáng thử một lần.”

Để có thể tiến hành thuận lợi, Mục Cẩm cố ý cho người đi tìm nhân sĩ giang hồ thông thạo thuật dịch dung, làm ra một khuôn mặt của Lưu Phó Sơn.

Hôm đó có một cơn mưa lạnh, mây đen trên trời còn chưa tản hết, đêm dần sâu, trời đất tối đen như mực.

Mục Cẩm dẫn Mạch Sương và một thị vệ đóng gia hồn ma của Lưu Phó Sơn lẻn vào Dương phủ. Mọi người trong Dương phủ đều đã ngủ, chỉ có gió bắc thi thoảng thổi qua tạo thành chút tiếng động.

Ba người đi đến bên ngoài phòng ngủ của Dương Trung.

Thị vệ lấy đao cắm vào khe cửa, dịch chuyển chốt cài ở cửa ra. Đợi đến khi một cơn gió lạnh thổi đến, thì dùng sức đẩy cửa thật mạnh, tung tiền vàng lên không trung, những tờ tiền vàng theo gió bay vào trong phòng.

Mạch Sương dùng pháp ấn, triệu mấy ngọn lửa màu lam, trôi lơ lửng trên bầu trời, trông giống như ma trơi, chiếu sáng một vùng.

Một nam một nữ đang ngủ trên giường bỗng tỉnh lại, một giọng nam run rẩy vang lên: “Ai?” Không nghe thấy tiếng trả lời, lại thấp thỏm vén màn giường ra, đầu tiên là nhìn thấy mấy ngọn lửa màu lam, dựa theo ánh sáng ngọn lửa để nhìn, thì thấy một khuôn mặt được chiếu vào lúc sáng lúc tối.

Dương Trung bị dọa suýt thì vỡ mật, hai hàm răng va lập cập vào nhau: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là ai?”

Thị vệ kéo dài giọng ra nói: “Sao nào, Dương đại nhân không còn nhớ hạ quan nữa?”

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ngươi phái người hạ độc ta, chẳng lẽ, nhanh như vậy ngươi đã quên?”

Dương Trung trợn trừng mắt, tay run rẩy không ngừng: “Sao, sao ngươi tới đây?”

“Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi phái người giết ta, ta không tìm ngươi thì tìm ai?”

“Không… Không phải ta.”

“Vậy là ai?”

“Là, là Doãn Thừa tướng, là hắn, hắn bảo ta phái người, không, không phải, là hắn phái người giết ngươi, không liên quan đến ta!”

“Ba mươi vạn lượng quan ngân đang ở đâu?”

“Ở phủ Thừa tướng, ta cũng giống ngươi, đều bị hắn sai bảo. Ngươi muốn tìm, thì đi tìm hắn!”

Thị vệ giơ tay làm ra động tác bóp, nhe răng trợn mắt mặt mũi dữ tợn nói: “Nếu ngươi lừa ta, ta bóp chết ngươi!”

“Không dám, không dám…” Thân mình Dương Trung run rẩy như cái sàng. “Ngươi, ngươi mau đi đi, đến lúc đó ta sẽ đốt rất nhiều tiền vàng cho ngươi!”

Lúc này, Mục Cẩm đang đứng nghe ngoài cửa quay sang nhìn Mạch Sương, tâm tình phức tạp.

“Đi thôi.” Mạch Sương nhẹ giọng nhắc nhở Mục Cẩm.

Mục Cẩm ném viên đạn tạo khói mù ra, một làn khói trăng bốc lên trong phòng, thị vệ lùi ra ngoài cửa trong làn khói đó, mấy đám ma trơi cũng biến mất.

Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, thế nhưng cánh cửa vẫn mở, Dương Trung thở hổn hển, một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại được.

Mục Cẩm vốn dĩ định chờ Dương Trung khai ra kẻ đứng đằng sau xong sẽ xông vào phòng ngay lập tức, nhưng Dương Trung lại khai ra một Doãn Thừa tướng, bất đắc dĩ phải thay đổi kế hoạch.

Trở về phủ, Mạch Sương và Mục Cẩm một trước một sau vào phòng.

Mạch Sương đi đến cạnh bàn rót một chén trà.

Mục Cẩm đóng cửa phòng, quay sang nhìn cậu: “Nếu thật sự là Doãn Thăng làm…” Dừng một chút, mím môi. “Em có gì muốn nói không?”

Mạch Sương nhàn nhạt nói: “Xin điện hạ cứ xử lý công bằng.”

“Nhận của hối lộ, nặng thì tội chết, cho dù không chết, cũng khó tránh khỏi tai họa.”

Mạch Sương nhìn chén trà trong tay: “Là trong mắt ông ấy không có vương pháp, tội đáng bị phạt.”

Mục Cẩm trầm mặc một lúc, mới nói: “Hắn vốn không xứng làm cha em.”

Mạch Sương ngước lên đối diện với Mục Cẩm, không nói gì.

Ngày hôm sau, Thị lang bộ Công Dương Trung bị bệnh xin nghỉ, đặc biệt mời mấy đạo sĩ đến phủ làm phép. Khắp nơi trong phủ đều dán bùa chú, thậm chí Dương Trung cũng mang theo một cái trên người thời thời khắc khắc.

Tối hôm đó, Mục Cẩm phái một ám vệ đến phủ Thừa tướng điều tra, sơ suất bị trưởng tử của Doãn Thăng phát hiện, giao đấu mấy chiêu với hắn, thấy tình thế không ổn bèn rời đi.

Trở về bẩm báo Mục Cẩm, Mục Cẩm hỏi: “Hắn có nhận ra thân phận ngươi không?”

“Không có.”

“Vậy thì tốt.” Mục Cẩm phất tay. “Lui xuống đi.”

“Vâng, ty chức cáo lui.”

Sau khi ám vệ rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mục Cẩm. Con cáo già Doãn Thăng kia giấu ba mươi vạn lượng quan ngân trong phủ, nhất định là nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chỉ là, rốt cuộc có thể giấu ở đâu được?

Ba mươi vạn lượng quan ngân lúc trước tổng cộng khoảng gần mười rương, hắn đã qua mắt mọi người thế nào để chuyển vào trong phủ của mình?

Tên cáo già Doãn Thăng kia, nhất định sẽ không dễ dàng nhận tội. Cách duy nhất chính là tìm được ba mươi vạn lượng quan ngân đó trong phủ của hắn, để hắn hết đường chối cãi, qua đó tội danh cũng bị định đoạt.

Thế nhưng, định tội hắn rồi, Mạch Sương sẽ thế nào? Liệu có phải chịu liên lụy không? Có hận hắn không?

Trước đây Mục Cẩm chỉ hận không thể tóm được nhược điểm của Doãn Thăng để trị tội, nhưng bây giờ, nỗi lo nghĩ lại nhiều thêm một tầng, hai mặt đều khó xử.

Theo lý mà nói, Mạch Sương đã là người của phủ Thái tử, không còn là người của Doãn gia nữa, cho dù Doãn gia có bị sao trảm cũng không thể kéo cậu vào, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị liên lụy.

Dù có điều đắn đo, song hành vi phạm tội của Doãn Thăng là không thể tha thứ. Nếu bây giờ tha cho hắn một lần, sau này rất có thể hắn còn làm nguy hại đến triều đình.

Bên ngoài có người gõ cửa, Mục Cẩm cho vào.

Người vào là Viên Ngọc Chi.

Mục Cẩm liếc nhìn nàng một cái: “Chuyện gì?”

Viên Ngọc Chi đang cầm một đôi giày trên tay, nàng đi đến trước bàn, nói: “Trời đang lạnh, thần thiếp làm cho điện hạ một đôi giày, rất thích hợp dùng trong mùa này.”

Mục Cẩm nhìn lướt qua đôi giày: “Trong phủ có tú nương, nàng không cần tự làm.”

“Thần thiếp ở trong phủ rất rảnh rỗi, có thể làm chuyện gì cho điện hạ thì làm một chút.”

Mục Cẩm lạnh giọng nói: “Nếu nàng có thể an thủ bổn phận ở trong phủ, đã là giúp bản cung rất nhiều.”

Sắc mặt Viên Ngọc Chi hơi thay đổi, cắn môi dưới, có chút tức giận: “Điện hạ cảm thấy thần thiếp không an thủ bổn phận sao?”

Thấy nàng lại sắp nóng nảy, Mục Cẩm nói: “Chỉ nhắc nhở nàng thôi.”

Viên Ngọc Chi nói: “Điện hạ bảo thần thiếp an thủ bổn phận, thế nhưng, thần thiếp đã vào phủ lâu như vậy, điện hạ vẫn chưa từng đến chỗ thần thiếp, bổn phận của người làm chồng, điện hạ có thủ không?”

“Bản cung nói rồi, cho bản cung thời gian.”

“Thế nhưng, rốt cuộc là bao lâu?” Viên Ngọc Chi nói. “Một tháng, hai tháng, hay là một năm, hai năm, điện hạ có thể nói rõ không?”

Mục Cẩm thật sự muốn nổ tung đầu óc, bây giờ trong lòng hắn chỉ có một mình Mạch Sương, làm gì còn chỗ trống nào dành cho người khác? Vả lại, nếu không phải lúc trước Viên Ngọc Chi đòi chết, Mục Cẩm đã không đồng ý cưới nàng.

Câu hỏi của Viên Ngọc Chi, Mục Cẩm không muốn trả lời, chỉ nói: “Bản cung còn có chuyện phải làm, nàng đi xuống đi.”

Viên Ngọc Chi mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, để giày trên bàn của Mục Cẩm: “Thần thiếp cáo lui.”

Hôm sau, Viên Ngọc Chi khóc sướt mướt vào cung gặp Hoàng hậu, kể lể nỗi khổ trước mặt Hoàng hậu. Hoàng hậu nghe xong cũng rất bất đắc dĩ, lúc trước Mục Cẩm đồng ý cưới Viên Ngọc Chi chỉ vì muốn giữ tính mạng cho nàng, hiện giờ có kết cục này, cũng chỉ trách Viên Ngọc Chi trước kia quá bướng bỉnh.

Hoàng hậu trấn an nói: “Ngọc Chi, chuyện này không vội, cứ để từ từ, Thái tử nhất thời còn chưa quen được, đợi thêm một thời gian để nó quen dần, tất cả sẽ tốt hơn.”

Viên Ngọc Chi lau nước mắt nói: “Nhưng mà, bây giờ Thái tử điện hạ say đắm cái tên Doãn Mạch Sương kia đến mức thần hồn điên đảo, ngay cả nhìn con một cái cũng không chịu.”

“Chuyện này…”

“Tên Doãn Mạch Sương kia biết dùng thuật vu cổ, hắn đã hạ chú cho điện hạ rồi, nên điện hạ mới lạnh nhạt với con. Cô cô, người phải làm chủ cho con đấy.”

Hoàng hậu nhíu mi: “Thuật vu cổ, con có bằng chứng không?”

“Con…” Viên Ngọc Chi cắn môi. “Doãn Mạch Sương xuất thân từ đạo quán, biết thuật vu cổ cũng là bình thường mà.”

Hoàng hậu thở dài một hơi: “Nhưng con không có bằng chứng, bản cung phải làm chủ cho con thế nào.”

Viên Ngọc Chi lắc lắc cánh tay Hoàng hậu, vẻ mặt ủy khuất nói: “Cô cô, nếu người không làm chủ cho con, trên đời này sẽ không ai làm chủ cho con hết.”

Hoàng hậu vỗ vai nàng: “Con yên tâm, bản cung đứng về phía con. Điện hạ thân là Thái tử, phải kế thừa hoàng tự, chung quy Thái tử phi là nam nhân, cuối cùng vẫn là con sinh cho Thái tử không phải sao.”

Nhắc đến chuyện con nối dõi, hai má Viên Ngọc Chi đỏ ửng, sắc mặt cũng vui mừng hơn: “Cô cô nói xa quá, điện hạ còn chưa viên phòng với con mà.”

“Không vội không vội, đây là chuyện sớm muộn.”

Hoàng hậu rất yêu thương người cháu ngoại này của mình, chuyện gì cũng đều nghe nàng, lần này Viên Ngọc Chi khổ sở cầu xin như vậy, trong lòng Hoàng hậu mềm nhũn, nên cái gì cũng đồng ý.

Hoàng hậu cũng biết nói với Mục Cẩm cũng chỉ vô dụng, cho nên hôm sau tuyên Mạch Sương tiến cung. Khi đó Mục Cẩm đã ra ngoài làm việc, không ở trong phủ, một mình Mạch Sương đi gặp Hoàng hậu.

Hoàng hậu mời cậu đến lương đình trong Ngự hoa viên, mình thì chờ ở đó trước. Mạch Sương thỉnh an, Hoàng hậu cho cậu ngồi xuống. Hoàng hậu cũng là một người dễ gần, khi nói chuyện với Mạch Sương, ngữ khí rất đúng mực.

“Nghe nói, Thái tử nạp trắc phi đã hơn một tháng, nhưng ngày nào cũng ngủ trong chủ phòng, chuyện này có thật không?”

Mạch Sương hơi mím môi, trả lời: “Là thật.”

Hoàng hậu cười nhẹ: “Xem ra, Thái tử cũng tình sâu ý nặng với ngươi nhỉ.”

“Điện hạ là người hòa nhã, luôn đối xử bình đẳng với thần và người khác.”

“Đứa trẻ kia lương thiện, bản cung cũng hiểu.” Hoàng hậu nương nương nhìn một khóm hoa bên ngoài đình. “Thế nhưng, nó cũng có lúc không suy nghĩ chu toàn. Hơn một tháng nay, nó ngủ trong chủ phòng kể ra cũng rất tốt, chỉ là, đáng thương cho Ngọc Chi.”

Mạch Sương đã đoán được Hoàng hậu muốn nói gì.
Bình Luận (0)
Comment