Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 63

Lan Châu tiên quân ẩn thân cách đó không xa thu hồi tiên ấn trên tay, đóa sen đang nở rộ chỉ trong nháy mắt đã héo tàn điêu linh, vẻ đẹp rực rỡ trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia không còn tồn tại nữa.

Người nằm trong lòng, sắc mặt vẫn khoan thai tĩnh lặng, đôi môi mỏng tái nhợt mím nhẹ, không thể nhìn ra cậu đã không còn thở, giống như chỉ là đang ngủ bình thường.

Một giọt lệ từ dưới cằm Mục Cẩm, rơi xuống mặt người trong ngực. Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt bình thản của người nằm trong lòng, nâng bàn tay run rẩy lau giọt lệ vừa mới rơi xuống mặt cho cậu.

Lau được một giọt, lại có những giọt khác vẫn rơi xuống không ngừng, khi mọi âm thanh đều tĩnh lặng, đến cả tiếng giọt lệ rơi cũng có thể nghe rõ ràng.

Ngươi đã từng nếm thử cảm giác mất đi tình yêu chân thành cả đời chưa?

Sắc trời dần tối lại, những chiếc lá sen cao cỡ nửa thân người ngăn chặn ánh chiều tà, chiếc thuyền cô độc kia bập bềnh trên mặt hồ, bị bao phủ trong bóng râm của những chiếc lá sen, tất cả mọi thứ xung quanh xuất hiện trong mắt chỉ còn là đường nét bên ngoài.

Màn đêm buông xuống, hết thảy đều chìm trong bóng tối vô biên, cuối cùng cũng không thể nhìn rõ dáng vẻ của người nằm trong lòng.

Cái gọi là tuyệt vọng không phải là hãm sâu trong tăm tối vô tận, mà là liều mạng hết sức cũng không thể nào giữ chân người quan trọng nhất của mình.

Cái gọi là tê tâm liệt phế không phải là gặp phải chuyện không như ý, mà là trơ mắt nhìn người quan trọng nhất rời đi, từ đó về sau không thể gặp lại nữa.

Cái gọi là tình yêu không phải chỉ là gặp được người khiến mình mặt đỏ tim đập, mà là khi ngươi phát hiện mình yêu một người, rời khỏi người đó ngươi sẽ không thể sống nổi.

Phật viết: Đời người có tám nỗi khổ, sinh, lão, bệnh, tử, ái ly biệt, ngận trường cửu, cầu bất đắc, phóng bất hạ.

Trong bóng tối, vang lên những tiếng nỉ non rất khẽ, nghiêng tai lắng nghe, mới nghe thấy được, hắn đang nghẹn ngào: “Mạch Sương Mạch Sương, mạch thượng sương, tự tuyết phi tuyết, băng lãnh tận xương, thanh thấu vô hạ…”

“Điện hạ! Công tử! Điện hạ! Công tử…”

Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Đông Linh và thị vệ, Mục Cẩm và Mạch Sương mãi vẫn chưa về, mấy người bèn lên thuyền hoa đi ra hồ tìm.

Trên thuyền hoa có treo bảy, tám chiếc đèn lồng, càng lúc càng gần, ánh sáng mờ nhạt chiếu mơ hồ hai bóng người trên chiếc thuyền con kia. Đông Linh phát hiện ra đầu tiên: “Ở kia! Công tử và điện hạ ở kia!”

Thuyền phu lay động mái chèo, chếch thân thuyền để dần tới gần. Mục Cẩm không hề động đậy, như thể vẫn chưa phát hiện có người đang đến.

Đông Linh gọi: “Điện hạ!”

Mục Cẩm từ từ ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn thuyền hoa trước mặt. Dựa vào ánh sáng mỏng manh kia, hắn cúi xuống nhìn người nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu: “Trời tối rồi, chúng ta về thôi.”

Chỉ là không còn ai trả lời hắn nữa. Một thị vệ xuống dưới, kéo thuyền con đến sát bên cạnh thuyền hoa.

Mục Cẩm bế cậu từ từ đứng lên, bước từng bước đến đầu thuyền, lên thuyền hoa. Đông Linh cũng tới gần, nhìn Mạch Sương nằm trong lòng hắn, nước mắt rơi lã chã: “Công tử, bị làm sao vậy?”

Mục Cẩm khàn giọng, nói: “Cậu ấy đang ngủ, ngươi đừng đánh thức cậu ấy.”

Đông Linh thấy đầu mũi cay xè, vội vàng bịt miệng lại, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Một thị vệ vỗ vào vai nàng: “Đừng khóc!”

Đông Linh vùi mặt trong lòng thị vệ kia, nức nở nói: “Công tử, công tử đi rồi.”

Mục Cẩm đưa Mạch Sương về khách điếm, đặt cậu lên giường, kéo chăn đắp cho cậu, ngón tay chỉnh lại mấy sợi tóc mai cho cậu. Sau đó, hắn cũng lên giường, nằm bên cạnh Mạch Sương. Hệt như những ngày thường, hai người cùng ngủ chung giường, cùng nằm chung gối, cùng đắp chung chăn.

Dường như không có cái gì thay đổi hết, nhưng kỳ thật, tất cả đều đã thay đổi.

Ánh nến trong phòng cả đêm không tắt, hai mắt Mục Cẩm cả đêm không nhắm, hắn lẳng lặng nhìn cậu, trong tầm mắt không còn dung nạp bất cứ thứ gì khác, tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mạch Sương.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai xuất hiện, Mục Cẩm đã không ngủ cả đêm bắt đầu ngồi dậy, lau chùi mặt và tay cho cậu, chỉnh lại mái tóc cho cậu, lại cúi xuống hạ một nụ hôn lên trán cậu.

Hắn nhẹ giọng nói: “Thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, em muốn đi đâu? Ta đi cùng em.”

Nam tử sắc mặt bình thản không hề động đậy.

Hôm qua, một thị vệ của Mục Cẩm đã đến núi Lăng Vân suốt đêm, đi mời đạo trưởng Lý Thâm của Lăng Vân quán.

Khi Lý Thâm thúc ngựa vội vã tới nơi, còn chưa đến giữa trưa.

Đông Linh lau đôi mắt sưng đỏ, nghẹn ngào nói: “Điện hạ đưa công tử đến hồ Thính Vũ rồi.”

Mọi người lại lập tức đến hồ Thính Vũ.

Bên hồ Thính Vũ là một thảm cỏ xanh tươi, trên thảm cỏ chỗ nào cũng có những rặng liễu xanh sinh trưởng, cỏ là màu xanh, liễu là màu xanh, nước cũng là màu xanh, cho nên hai bóng dáng một tím một trắng vô cùng dễ thấy.

Mục Cẩm ngồi dưới gốc cây liễu bên hồ, ôm nam tử áo trắng đã mất hơi thở trong lòng, dường như cả đời này cũng không bao giờ buông ra.

Lý Thâm đứng cách đó ba bước, đau lòng nhìn Mạch Sương không còn thở nữa, trong mắt tích đầy những giọt nước trong suốt. Hắn động đậy môi, trầm giọng nói: “Điện hạ, để đệ ấy nhập thổ vi an đi.”

Mục Cẩm ôm chặt người nằm trong lòng, không đáp lại.

“Ngươi như vậy, đệ ấy không thể an nghỉ.”

Mục Cẩm cúi đầu nhìn người nằm trong lòng, đưa tay vuốt ve hàng mi của cậu, vẫn không nói gì.

Vị trí ngôi mộ là do Lý Thâm chọn, ngay trên gò núi cách hồ Thính Vũ không xa.

Lý Thâm nói: “Đệ ấy rất hiếm khi rời khỏi núi Lăng Vân, bảy năm trước, ta dẫn đệ ấy xuống núi lần đầu, có đi ngang qua đây, lúc đó, đúng vào lúc hoa sen trong hồ Thính Vũ đang nở.”

Mạch Sương cũng từng nói, thích hoa sen trong hồ Thính Vũ.

Cho nên, vị trí ngôi mộ được chọn ở nơi có thể nhìn thấy hoa sen.

Mục Cẩm nhẹ nhàng đặt cậu vào trong quan tài, vuốt ve má cậu. Mạch Sương lẳng lặng nằm trong quan tài, thần sắc vẫn bình thản như trước, hai tay giao nhau đặt chính giữa bụng. Lý Thâm từ từ đậy nắp quan tài lại, Mục Cẩm vẫn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh kia không chớp mắt.

Nắp quan tài đóng lại, thì không thể nhìn thấy nữa. Bên tai truyền đến những tiếng đóng đinh quan tài, nước mắt chảy xuống hai gò má, rơi xuống quan tài.

Trong tầm nhìn bị nước mắt làm mờ nhạt, quan tài màu đen từ từ được đưa vào hố đất đã được đào sẵn. Lý Thâm ngồi xổm xuống, rắc bùn đất đầu tiên lên trên quan tài. Bùn đất rơi trên quan tài càng lúc càng nhiều, một lúc sau đã hoàn toàn vùi lấp quan tài màu đen.

Trên đời này không còn ai có thể nhìn thấy dung nhan của nam tử tuyệt thế kia nữa, thứ nhìn thấy được chỉ còn là ngôi mộ này.

Lúc này, trên bầu trời có một đàn bướm trắng bay tới, bướm bay vòng quanh ngôi mộ, khi cao khi thấp, một lúc lâu sau vẫn không rời đi. Trên ngôi mộ từ từ có cỏ xanh hoa dại mọc lên, hoa là những bông hoa dại chỉ lớn bằng móng tay, màu sắc là màu trắng thuần khiết, không mang theo một chút tỳ vết nào.

Cỏ xanh hoa trắng che phủ toàn bộ ngôi mộ, những con bướm màu trắng cuối cùng hợp lại thành một con, bay đến trước mặt Mục Cẩm, lượn vòng quanh hắn.

Mục Cẩm nhìn con bướm màu trắng kia, khẽ nâng tay lên, com bướm màu trắng đậu trên tay hắn.

Là em sao?

Mạch Sương…

Bắt đầu từ hôm đó, trên gò núi gần hồ Thính Vũ, có thêm một căn nhà đơn sơ, được dựng lên từ trên trăm cành tre, một phòng ngủ, một phòng khách.

Ngoài phòng ngủ, là một ngôi mộ mọc đầy cỏ xanh, điểm xuyết những bông hoa dại màu trắng.

Người sống trong căn nhà tre đó là một nam tử hai mươi tuổi, ngày nào hắn cũng quét dọn ngôi mộ bên ngoài, ngày nào cũng thắp một nén hương, chưa bao giờ ngừng lại.

Một tháng sau, Hoàng đế hạ thánh chỉ, truyền triệu Thái tử Mục Cẩm mau chóng hồi kinh, hắn lại cố ý ở lại đây.

Viên Ngọc Chi thân kiều nhục quý cũng trèo non lội suối đến Linh Châu, đứng cách đó không xa, nhìn Mục Cẩm quỳ gối trước ngôi mộ: “Điện hạ, chàng cần gì phải khổ như vậy?”

“Cô không nên xuất hiện ở đây, nhất định cậu ấy không muốn nhìn thấy cô.” Đưa tay vuốt ve tấm bia, Mục Cẩm nói. “Cũng phải trách ta, cô từng làm cậu ấy tổn thương rất nhiều, mà ta lại không bảo vệ cậu ấy thật tốt.”

Viên Ngọc Chi trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: “Điện hạ, chàng hồi kinh cùng thiếp đi, thần thiếp không thể không có chàng, triều đình càng không thể không có chàng.”

“Tâm ta đã chết, đã mai táng ở đây, cho nên, kiếp này ta không đi đâu hết!”

“Điện hạ…”

“Cô đi đi, Mạch Sương thích thanh tịnh, cô ở đây sẽ chỉ quấy rầy cậu ấy.”

Viên Ngọc Chi chán nản rời đi. Cuối cùng cũng hiểu rõ, đến cả thánh chỉ cũng không thể đưa Mục Cẩm về, nàng đến đây thì làm gì được?

Một cơn gió mát thổi qua, những bông hoa dại trắng khẽ lay động, một con bướm trắng xuất hiện trong tầm mắt. Mục Cẩm giơ tay để con bướm đậu trên tay hắn, nói: “Mấy hôm nay, em đi đâu vậy?”

Con bướm trắng rung râu, im lặng nằm trên tay hắn. Mục Cẩm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào cánh của nó, lực đạo nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, sợ làm nó bị thương.

Chớp mắt một cái, hoa sen trong hồ Thính Vũ đều héo tàn, trên mặt hồ chỉ còn lại những chiếc lá úa vàng, một mảnh tiêu điều. Lại một cơn gió thổi đến, hơi lạnh, đã vào mùa thu rồi.

Cây cối hoa cỏ bốn phía dần dần ngả sang màu vàng, đến cả lá cây ngày thường tươi tốt cũng xanh thẫm lại, không còn màu sắc thanh tân trong mùa xuân nữa. Chỉ có cỏ xanh thấp bé và hoa dại nhỏ như móng tay trên ngôi mộ là vẫn mềm mại như lúc ban đầu, không hề có một bông hoa dại nào héo úa, cũng không hề có một ngọn cỏ nào tàn tạ.

Lý Thâm mang một bình rượu bước trên những ngọn cỏ khô vàng.

Mấy ngày nay, cứ cách một khoảng thời gian ngắn hắn lại đến đây.

Mục Cẩm nhìn bình rượu trên tay hắn: “Mạch Sương không uống rượu.”

“Rượu này là mang cho ngươi.” Lý Thâm mang bình rượu vào trong nhà, Mục Cẩm cũng vào nhà lấy hai cái chén ra.

Lý Thâm rót đầy hai chén rượu, đặt một chén trước mặt Mục Cẩm: “Rượu là một thứ hay, nó có thể giúp ngươi quên đi tất cả.”

Mục Cẩm cầm chén rượu, lần lữa không uống: “Nhưng ta không muốn quên.”

Lý Thâm cầm chén lên uống cạn, đặt chén xuống, nhìn hắn nói: “Nếu đệ ấy dưới suối vàng biết được, tuyệt đối không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi.”

Mục Cẩm nhìn chén rượu trong tay, trên mặt rượu có phả chiếu dáng vẻ hắn.

Lý Thâm nói: “Đệ ấy toàn tâm toàn ý muốn ngươi trở thành quân chủ thánh minh, hiện giờ ngươi sa sút sống qua ngày, nếu đệ ấy nhìn thấy, sẽ có phản ứng gì?”

Mục Cẩm chậm rãi nói: “Một người không có trái tim, không thể gánh vác trọng trách xã tắc.” Dứt lời, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

“Vậy ngươi cam nguyện trốn tránh ở đây cả đời?”

Trên mặt Mục Cẩm dần hiện ra một tia cười khổ: “Không phải là cam nguyện hay không cam nguyện, mà là, trái tim ở đây, không đi đâu được nữa.” Rồi cầm bình rượu rót một chén cho mình, ngửa đầu uống cạn.

Lý Thâm nhìn hắn, không còn biết phải nói gì.

Sáng sớm thức dậy, ngọn cỏ trên mặt đất bị bao phủ trong một lớp màu trắng mỏng manh, là sương.

Thì ra, đã là cuối thu đầu đông, thì ra, cậu đã đi được nửa năm rồi.

Mục Cẩm giẫm lên lớp sương dưới chân, tạo ra những tiếng xào xạc. Đi đến trước mộ, bàn tay chạm vào tấm bia, cảm giác lạnh lẽo thấu xương tràn khắp toàn thân. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay vuốt dọc theo tấm bia từ trên xuống dưới, ngón tay mơn trớn mấy chữ “Ái thê Mạch Sương chi mộ”.

Mạch Sương Mạch Sương, mạch thượng sương, tự tuyết phi tuyết, băng lãnh tận xương, thanh thấu vô hạ.

Mục Cẩm nhìn hai chữ “Mạch Sương” trên tấm bia, dịu dàng nói: “Hôm nay sương rơi, có lẽ, không bao lâu nữa, sẽ thấy tuyết rơi. Bông tuyết tung bay, trắng thuần ngàn dặm, nhất định em sẽ rất thích.”

Lúc này, một con bướm màu trắng bay tới, đậu trên tấm bia.

Mục Cẩm nhìn nó, bên môi hiện ra một nụ cười: “Trời lạnh thế này, sao em còn ra đây?”

Sau đó, vươn tay: “Nào, về phòng cùng ta thôi.”
Bình Luận (0)
Comment