Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 7

Mạch Sương vẫn đứng trong phòng, chờ tiểu tư dọn sạch mấy thứ trong tủ mới rời đi. Đông Linh ở một bên bất bình nói: “Công tử, rõ ràng là có người cố ý hãm hại cậu.”

“Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, người khác muốn thế nào, đó là chuyện của người khác.”

“Đúng đúng, chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm cũng chẳng sợ ma đến tìm.”

Viên Ngọc Chi đi theo Mục Cẩm tới chòi nghỉ mát bên ao sen. Mục Cẩm đứng khoanh tay nhìn ra ao sen, Viên Ngọc Chi đứng phía sau nói: “Tên họ Doãn kia đúng là nham hiểm, may mà có người phát hiện kịp thời.”

Mục Cẩm trầm mặc một lúc mới nói: “Ngọc Chi.”

“Vâng, muội đây.”

Vẻ mặt Mục Cẩm nghiêm túc: “Nói cho bản cung biết, chuyện này có liên quan đến muội không?”

Viên Ngọc Chi nhìn bóng lưng Mục Cẩm, chột dạ xoắn chặt chiếc khăn lụa, cố nặn ra một nụ cười: “Sao lại vậy được, sao muội lại muốn hại Mục Cẩm ca ca chứ?”

“Nói thật!” Dáng vẻ nghiêm túc của Mục Cẩm hơi đáng sợ, Viên Ngọc Chi thấp thỏm trong lòng, cúi đầu không nói gì.

Mục Cẩm quay người lại thấy nàng cúi đầu, hít sâu một hơi: “Nếu muội không nói thật, đến lúc điều tra được, bản cung cũng không thể bảo vệ muội.”

Khóe mắt Viên Ngọc Chi đỏ lên, cắn chặt môi, đành phải nói thật: “Không… Không phải muội muốn làm hại Mục Cẩm ca ca, chỉ là muội thấy Mục Cẩm ca ca khó xử, muốn giúp huynh đuổi tên họ Doãn kia thôi.”

Nghe thấy chính miệng Viên Ngọc Chi thừa nhận, trong lòng Mục Cẩm như có một tảng đá đang treo cao được hạ xuống, cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại có cảm giác này khi biết không phải là Mạch Sương.

“Là thật đó, Mục Cẩm ca ca, muội thực sự không phải muốn hại huynh, nhất định huynh phải tin muội.”

Mục Cẩm nhìn nàng, nói: “Bản cung biết.”

Hôm sau, bất chợt nghe thấy hạ nhân trong phủ Thái tử nghị luận với nhau, sau khi điều tra rõ chuyện pháp đàn trong tủ quần áo của một gian sương phòng, thủ phạm chính là tên tiểu tư đã phát hiện ra pháp đàn đầu tiên. May mà Thái tử điện hạ khoan dung, chỉ đánh hắn một trận rồi trục xuất khỏi phủ Thái tử.

Buổi chiều, Trần bá bê sổ sách đến tìm Thái tử phi.

Mạch Sương vừa xem sổ sách vừa uống trà lá sen mới được pha.

Trần bá đứng bên cạnh có lòng nhắc nhở: “Nghe nói mấy hôm nay hoa sen trong hồ Minh nở rất đẹp, Thái tử phi có muốn đến xem không?”

Mạch Sương còn chưa trả lời, tiểu nha đầu hầu hạ một bên đã nói trước: “Công tử, đi đi, hoa sen trong hồ Minh nổi tiếng gần xa, vào tiết trời này, rất nhiều người đến xem đó.”

Mạch Sương giở tiếp một trang: “Nếu đã nổi tiếng gần xa, đi xem cũng không sao.”

Đông Linh cười tươi như hoa, quản gia Trần bá thì cười ân cần: “Thái tử phi muốn đi lúc nào, lão nô sẽ sai người chuẩn bị tốt.”

“Ngay ngày mai đi.”

Ngày hôm sau, trời trong nắng đẹp, không một gợn mây, là một ngày đẹp trời để ra ngoài. Trần bá đã xử lý xong chuyện đi chơi hôm nay, xe ngựa, thuyền hoa đều đã chờ sẵn.

Mạch Sương dẫn theo nha hoàn, tiểu tư đang định ra ngoài, đúng lúc gặp Thái tử vừa hạ triều về.

“Thần tham kiến Thái tử điện hạ.” Mạch Sương chắp tay nói, mỗi lần gặp hắn đều dùng lễ quân thần, thật sự không hề giống hai phu phu.

Mục Cẩm liếc nhìn cậu, thuận miệng hỏi: “Muốn ra ngoài?”

“Đúng vậy.”

Sau đó, không còn gì nữa, Mục Cẩm đi vào bên trong, Mạch Sương đi ra bên ngoài.

Vào chính sảnh, Mục Cẩm ngồi xuống uống trà, nghi ngờ quay sang hỏi quản gia: “Hắn có nói muốn đi đâu không?”

Trần bá đáp: “Chỉ là đến hồ Minh ngắm hoa.”

“À?”

Sau đó, Mục Cẩm cũng không hỏi tiếp nữa.

Đi bằng xe ngựa nửa canh giờ mới tới bên bờ hồ Minh, ngồi trên thuyền hoa ngắm hoa sen thật sự không thể tuyệt vời hơn được nữa. Trần bá đã cho người bao cả chiếc thuyền trang nhã này, chỉ chờ người đến là có thể ra hồ.

Mạch Sương dẫn theo mấy gia đinh lên thuyền hoa, lúc sắp rời khỏi bờ, bỗng một người gọi: “Vị công tử này!”

Mạch Sương đứng trên thuyền hoa quay sang nhìn, thấy một nam tử áo xanh đứng trên bờ, đang cầm một chiếc sáo ngọc trong tay, ăn mặc hoa quý, ôm quyền nói: “Thuyền hoa ra hồ đều bị người phú quý bao hết, tại hạ đến chậm một bước, đang lo không có thuyền ra hồ, công tử có thể thu lưu ta một đoạn không?”

Mạch Sương nghe xong, nói: “Không sao.”

“Đa tạ công tử.”

Nam tử áo xanh nhẹ nhàng nhảy lên thuyền hoa. Hai người nói tục danh cho nhau biết, nam tử áo xanh kia họ Cảnh, tên là Lan Châu.

Hai người nhất kiến như cố, trò chuyện với nhau từ cảnh đẹp sơn thủy hai bên bờ cho tới hoa sen trong hồ, lại từ thơ ca cổ kim cho tới danh gia học thuật. Cuối cùng còn bàn về đạo pháp, rồi cũng phải cảm thán sao gặp nhau quá muộn.

Chiếc thuyền hoa lộng lẫy từ từ đi vào vùng lá sen xanh biếc, lá sen vươn cao khỏi mặt nước bằng nửa thân người, lá to lá nhỏ đan xen nhau, ở giữa là những bông sen hồng nhạt điểm xuyết, gió nhẹ thổi qua, lá sen hoa sen đều lay động, mang mùi thơm dìu dịu của sen đi khắp nơi.

Vừa ngắm hoa sen vừa uống trà lá sen mới được pha, trong miệng tràn ngập mùi sen, mang theo một phong vị khác.

Mạch Sương uống một chén trà nhỏ, ngồi trên khoang thuyền, rời tầm mắt nhìn sang Cảnh Lan Châu: “Cảnh công tử không phải phàm nhân chăng.”

Cảnh Lan Châu hơi sững sờ: “Sao Doãn công tử nói vậy?”

“Từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy Cảnh công tử khác với người thường, tiên khí lượn lờ quanh người, Doãn mỗ mới cả gan đoán là vị tiên nào đó trên trời.”

Bị nhìn thấu thân phận, ban đầu Lan Châu tiên quân ngây người, nghĩ thầm chẳng lẽ Tử Nguyệt tiên quân đã khôi phục ký ức kiếp trước, rồi lại ngẫm lại thấy khả năng không lớn, nên cười mấy tiếng: “Kỳ diệu thay kỳ diệu thay, Doãn công tử có nhãn lực phi phàm, Cảnh mỗ thật sự bội phục.”

“Là tiên khí của tiên quân nồng đậm, Doãn mỗ mới có thể nhận ra.”

Cảnh Lan Châu nói: “Xem ra, Doãn công tử cũng là người tu tập đạo pháp.”

“Đã tu tập mấy năm, nhưng cũng chỉ lướt qua một chút, hiểu biết nông cạn.”

“Phàm nhân tu đạo, có thể ở vào độ tuổi hiện nay của công tử mà nhận ra khí tức, trăm nghìn năm qua, lần đầu tiên ta thấy.”

“Tiên quân quá khen.”

Cảnh Lan Châu uống một chén trà, nhìn hoa sen bốn phía vui mừng nói: “Trà ngon phối với cảnh đẹp, đúng là mắt ngắm lòng vui.” Nghiêng đầu nhìn Mạch Sương. “Hôm nay có thể gặp được Doãn công tử, trong lòng tại hạ rất vui. Tuy chúng ta mới chỉ bèo nước gặp nhau, nhưng duyên phận không cạn, không biết có thể kết giao tri kỷ không?”

“Được tiên quân không chê, Doãn mỗ cầu còn không được.”

Cảnh Lan Châu thoải mái cười to: “Cứ như vậy đi, sau này chúng ta sẽ coi nhau như tri kỷ.”

Mạch Sương tự tay rót một chén trà cho Cảnh Lan Châu: “Không biết tiên quân muốn ở nhân gian mấy ngày?”

Cảnh Lan Châu ngẫm nghĩ, nói: “Ta phụng mệnh hạ phàm thị sát, nhanh thì nửa năm một năm, lâu thì tám năm mười năm, không nói chính xác được.”

“Thì ra là thế.”

Cảnh Lan Châu thấy Mạch Sương có mấy phần tiều tụy, trong lòng xót xa. Rõ ràng cậu đang làm Tử Nguyệt tiên quân vô cùng tốt đẹp, vậy mà lại bị Yêu Vương làm tổn hại đến tiên nguyên, còn gặp phải Minh Vương có chút thù oán xưa với cậu, nên mới phải sống khổ sở ở nhân gian này.

“Doãn huynh.”

Mạch Sương ngẩng đầu nhìn hắn: “Ừm?”

“Ta vừa thấy huynh nhíu mày, dạo này có chuyện gì phiền lòng à?”

Mạch Sương mím môi cười: “Có thể uống trà ngon, có thể ngắm cảnh đẹp, sao có chuyện phiền lòng được.”

Cảnh Lan Châu cười, xoay vòng chiếc sáo ngọc trong tay: “Cũng phải, trời đẹp cảnh đẹp, đúng là không nên có chuyện phiền lòng. Hiếm khi vui vẻ như hôm nay, Cảnh mỗ bêu xấu một khúc, sao nào?”

“Cầu còn không được.”

Cảnh Lan Châu cười đi ra đầu thuyền đứng, đặt sáo bên môi, một khúc nhạc trong trẻo êm tai vang lên, vạt áo tung bay, phối hợp với hoa sen mười dặm, hệt như tiên cảnh.

Lúc hoàng hôn chiều tà ly biệt, thuyền hoa đỗ ven bờ. Trên bờ hồ dương liễu lả lướt, Mạch Sương ôm quyền nói: “Dạo quanh hồ Minh cùng Cảnh huynh, Doãn mỗ vô cùng vinh hạnh. Nề hà ngày đẹp qua nhanh, hôm nay từ biệt ở đây, sau này chúng ta có duyên gặp lại.”

Cảnh Lan Châu có chút không nỡ, ôm quyền nói: “Có duyên gặp lại.”

Mạch Sương quay người rời đi, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đang chờ cách đó không xa. Tiểu tư vén mành để cậu đi lên, mã phu vung roi ngựa, xe ngựa biến mất nơi cuối đường. Cảnh Lan Châu nhìn xe ngựa đi xa, lặng lẽ thở dài, quay người lại, vung tay áo, rồi biến mất giữa không trung.

Trở về phủ, quản gia giữ Đông Linh lại hỏi: “Không biết hôm nay Thái tử phi ra ngoài có tận hứng không?”

Đông Linh cười đáp: “Tận hứng tận hứng, vô cùng tận hứng.”

Quản gia cười nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Rồi lại dặn: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, ngươi đi nhắc Thái tử phi đi.”

“Biết rồi.”

Bê một chậu nước cho Mạch Sương rửa mặt, rồi đến phòng ăn. Trên bàn ăn chỉ bày mấy món chay và một món canh, là Mạch Sương dặn dò riêng biệt.

Ngồi xuống ghế, nha hoàn nhanh nhẹn bưng một bát cơm trắng đến, vừa định ăn, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng Mục Cẩm. Mạch Sương đặt bát xuống, chắp tay thỉnh an: “Tham kiến điện hạ.”

Mục Cẩm đứng đó, không biết nên đi vào hay quay ra, hắn tưởng Mạch Sương không ở đây.

Đông Linh nhíu mày nhìn thoáng qua công tử nhà mình, cảm thấy không khí hơi kỳ dị. Ngày thường Thái tử điện hạ và Thái tử phi không dùng bữa cùng nhau, hôm nay trùng hợp Mạch Sương ra ngoài về muộn, đúng lúc Mục Cẩm đến ăn cơm.

Mục Cẩm sững ra một lúc mới bước vào, ngồi vào bàn. Một đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh đang thất thần cả với nhau, không biết làm gì mới được. Mục Cẩm nói: “Thất thần cái gì, mang bát đũa cho bản cung.”

“Vâng.”

Mục Cẩm liếc Mạch Sương một cái, trầm mặc không nói. Mạch Sương điềm tĩnh như thường ngồi xuống, sai bảo tiểu tư đang đứng một bên: “Đi mang thức ăn bên trong ra đây.”

Một lát sau, tiểu tư lại bưng mấy món mặn lên. Món chay được bày trước mặt Mạch Sương, món mặn được bày trước mặt Mục Cẩm, cũng coi như không làm phiền nhau.

Hai người ăn cơm, ai ăn của người nấy, ăn mà vô cùng trầm lặng. Mạch Sương với đũa vào món bí đao hầm, đúng lúc đũa của Mục Cẩm cũng với đến, hai đôi đũa giao nhau. Tình cảnh kỳ dị trở nên hơi bế tắc.

Mạch Sương thu hồi đũa, gắp món khác. Mục Cẩm liếc cậu một cái, gắp một miếng bí đao hầm cho vào miệng, lại tiếp tục im lặng ăn cơm.

Hai đương sự thì sóng yên biển lặng, nhưng tiểu tư và nha hoàn hầu hạ bên cạnh thì sợ hãi chảy mồ hôi lạnh. Ai cũng tự hiểu, Thái tử điện hạ và Thái tử phi bất hòa.
Bình Luận (0)
Comment