“Tam hoàng huynh vội vã tiến cung để tạ ơn sao?”
Phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc, Hoa Tưởng Dung cùng Triệu Đoạt
quay đầu lại thấy Bình Dương Vương đang ở cách đó không xa từ trên xe
ngựa nhảy xuống.
Hắn tươi cười chậm rãi tiến lên, ánh mắt lại không kiêng nể gì mà dừng ở trên mặt Hoa Tưởng Dung.
Triệu Đoạt thâm ý liếc nhìn Hoa Tưởng Dung một cái, ngay sau đó cười đáp:
“Thất đệ sao cũng vội vã mà chạy tới? Chẳng lẽ là sợ bỏ lỡ cái gì sao?”
Bình Dương Vương đem ánh mắt thu hồi, lắc lắc đầu cười khổ nói: “Một bước
không đuổi kịp, nhiều bước cũng không đuổi kịp,đã làm lỡ mất một hương
vị tốt mà đệ đã được nếm thử không chỉ một hai lần. Với chuyện này sao
lại dùng ba chữ bỏ lỡ (错过了) để hình dung? Nhưng thật ra hoàng huynh hẳn
là biết quý trọng, có một vài thứ có được là hạnh phúc.”
“Có được là hạnh phúc? Thất đệ thật thích nói giỡn, nếu đệ hưởng qua mùi vị “có
được là bất hạnh” đệ sẽ không nói lời tiếc nuối như thế đâu.” Nói xong,
Triệu Đoạt vẩy vẩy vạt áo đi về phía nội điện.
Hoa Tưởng Dung nhấc góc váy đang muốn theo sau, thì bị Bình Dương Vương kéo cổ tay áo. Bị một lực bất ngờ kéo lại, nàng liền hô nhỏ một tiếng xoay người lại,
vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Bình Dương Vương.
“Tam Hoàng tẩu, ở Nam Dương phủ có quen chưa?”
“Đa tạ Bình Dương Vương quan tâm, ta sống rất tốt.” Nói xong, nàng muốn
thoát tay ra rời đi nhưng lại không thể nào thoát được. Nhìn bóng dáng
Triệu Đoạt càng lúc càng xa, lại nhìn lại hoàn cảnh của mình Hoa Tưởng
trong lòng Dung xẹt qua một tia tức giận, “Bình Dương Vương, xin ngài
nên tự trọng.”
Thu hồi vẻ mặt bất cần đời, sắc mặt Bình Dương
Vương bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt phẫn nộ của,
lẩm bẩm nói: “Còn nàng, là hạnh phúc hay là bất hạnh?”
Hoa Tưởng
Dung ngẩn ra, mặt lập tức nóng lên, tim dường như cũng đạp chậm lại.
Nàng dùng sức mà kéo ống tay áo ra, mà Bình Dương Vương lại dùng sức kéo lại làm nàng không thể thoát ra được. Dưới tình thế cấp bách, nàng nắm
tay đang nắm tay áo mình của Bình Dương Vương tàn nhẫn mà cắn xuống.
Bình Dương Vương cảm nhận được từ trên mu bàn tay truyền đến một tia đau
đớn. Hắn gắt gao mà nhíu nhíu mày nhưng lại không có buông ra tay, ngược lại càng thêm dùng sức mà giữ chặt nàng. Hoa Tưởng Dung tức giận mà đấm hắn vài cái cũng không có hiệu quả, chỉ đành cắn càng mạnh cho đến khi
đầu lưỡi nếm được một vị tanh ngọt. Nàng mới cảm giác được ngón tay hắn
buông lỏng một chút.
Mở miệng ra, nàng nhìn thấy trên mu bàn tay kia
có dấu răng rướm máu. Hoa Tưởng Dung sợ ngây người, nàng ngẩng đầu nhìn
Bình Dương Vương trong ánh mắt của hắn tràn đầy đau xót cùng không cam
lòng, chợt tim nàng đập nhanh hơn, lắp bắp nói: “Bình...Bình Dương Vương ngài”
“Ta tên Triệu Liên.” Bình Dương Vương buông ra tay, dùng
tay nhẹ nhàng mà xoa xoa dấu răng của nàng lưu tại trên bàn tay hắn. Hắn nở nụ cười mà nói:
, “Đây là dấu răng đính ước của nàng, ta sẽ giữ kỹ, nàng cũng tuyệt không thể quên đây là vật ước định của chúng ta.”
Hoa Tưởng Dung lắc đầu khó xử, nàng lùi về phía sau lên tiếng phủ nhận: “Này, này không phải”
Bình Dương Vương cũng không cho nàng có cơ hội phủ nhận,hắn tiến lên một
bước, gắt gao mà nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nàng,lại vươn
tay, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà xẹt qua đôi môi khô khốc của
nàng mà nói: “Nhớ kỹ lời ta nói,không được quên.”
Không được quên, không được quên
Hoa Tưởng Dung chạy đi, ánh mắt khát vọng của Bình Dương Vương lúc nhìn
nàng làm nàng cảm thấy sợ hãi, đặc biệt lúc hắn vuốt qua môi nàng, cảm
giác áp bức xuất hiện làm nàng quên cả né tránh.
Hắn yêu nàng sao? Nếu không yêu, vì sao phải giả lập ước định với nàng? Nếu yêu, nàng trêu chọc hắn khi nào?
Nhìn bóng dáng Triệu Đoạt ở trước mắt, hắn mới là nam nhân mà nàng sùng bái, là nam nhân mà nàng yêu mếm,còn đối với Bình Dương Vương nàng cũng chỉ
có nghi ngờ cùng áy náy.
Nghe được tiếng bước chân vội vã, Triệu
Đoạt quay đầu, nhìn thấy mặt tái nhợt của Hoa Tưởng Dung. Hắn nhíu mày
thật chặt, đây là thói quen của hắn khi nghi ngờ, bất mãn, lo âu bất an
hắn đều sẽ đem một chữ xuyên (川) treo lên giữa mày.
Vừa mới cùng Bình Dương Vương nói chuyện tim của Hoa Tưởng Dung vẫn còn đập rất nhanh,
nàng tận lực điều chỉnh hô hấp của mình để bình tĩnh lại,bây giờ lại
thấy biểu tình của Triệu Đoạt như vậy làm nàng càng thêm khẩn trương.
May mắn là nàng vừa mới nhanh chóng chạy vội đến. Nàng đem giấu đi sự
bối rối thở hổn hển mà tiến đến trước mặt Triệu Đoạt, cố sức mà giải
thích: “Thực xin lỗi, ngài đi quá nhanh, ta theo không kịp”
Ngoài ý muốn, Triệu Đoạt cũng không có trách cứ nàng, ngược lại vươn tay đem tay nàng nắm vào bàn tay to rộng của chính mình.