Triệu Đoạt nổi giận
đùng đùng mà xốc lên màn xe, thả người nhảy liền nhảy xuống xe ngựa. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm trên xe ngựa, nhíu mày suy nghĩ một lát sau gọi Trác Ngôn tới, nhỏ giọng phân phó: “Ngươi đem nàng ta trở về Mai Viên.”
“Vâng thưa Vương gia.” Trác Ngôn rùng mình lập tức khiêm tốn mà lĩnh mệnh.
Trong lòng ngực gắt gao mà ôm một người mà chỉ còn thở thoi thóp, Trác Ngôn
liền đi vào con đường nhỏ phía sau hậu viên hoang phế đã lâu.
Ý
đồ của Triệu Đoạt ràng, hắn không muốn mọi người biết được tình cảnh
hiện tại của Hoa Tưởng Dung, cho nên mới có thể để Trác Ngôn đưa nàng về Mai Viên.
Trác Ngôn cầm lòng không đậu mà cúi đầu tinh tế mà
đánh giá khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng. Đôi mắt nàng nhắm chặt tựa như đang tuyệt vọng, sau ngày đại hôn nàng nhất định chịu không ít khổ.
Nghĩ đến đây, Trác Ngôn trong lòng nổi lên một nỗi thương tiếc. Từ ngày thay Vương gia bái đường, vẻ mặt nàng oán giận, thất vọng đều in sâu trong
lòng hắn. Hắn có thể hiểu được tâm trạng của nàng lúc đó, trong lòng vẫn muốn xin lỗi nàng.
Vừa rồi, nhìn đến dáng vẻ của nàng, loại cảm giác áy náy cùng thương tiếc lại lấp đầy lòng hắn.
“Ôi đau” người trong ngực kêu một tiếng, ngay sau đó giơ lên cánh tay gắt
gao mà bắt lấy vạt áo hắn. Cách quần áo, một cổ nhiệt lưu xâm nhập vào
làm cơ bắp toàn thân của Trác Ngôn lập tức căng thẳng.
Lần đầu tiên hắn ôm một nữ nhân, lại là một nữ nhân xinh đẹp, một nữ nhân yếu đuối làm cho người ta đem lòng thương xót.
Mùi hương hoa lê nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ khứu giác, Trác Ngôn tham lam
mà hít lấy mùi thơm phát ra từ trong người nàng, trong lúc nhất thời có
chút thất thần dẫn đến không cẩn tận mà va vào nhánh cây. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời làm thị vệ hắn rơi vào tình cảnh này, may mắn là
phản ứng của hắn cũng đủ nhạy bén mà tránh qua, ngay sau đó thu hồi tâm
tư, tiếp tục đi tới.
“Tiểu thư?” Tiểu Thúy nhìn thấy Hoa Tưởng
Dung nằm trong ngực Trác Ngôn thì lập tức la lên, nước mắt tuông ra như
mưa, “Tiểu thư sao lại biến thành thế này? Bất quá chỉ là tiến cung tạ
ân,sao lại biến thành như vậy a?”
Trác Ngôn ôm Hoa Tưởng Dung,
nghe Tiểu Thúy một bên khóc, một bên không ngừng mà càu nhàu, một lát
sau không chịu được nữa mới lên tiếng:
“Phu nhân cần được nghỉ ngơi.”
Tiểu Thúy lúc này mới bừng tỉnh nhanh chân dẫn Trác Ngôn tiến vào nội điện.
Hắn nhẹ nhàng mà đem Hoa Tưởng Dung đặt ở trên giường, mồ hôi đã ướt đẫm lưng hắn.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho Hoa Tưởng Dung, Tiểu Thúy nhịn
không được nhẹ giọng hỏi: “Trác thị vệ, tiểu thư gặp phải chuyện gì sao? Tiểu thư sao lại biến thành cái bộ dạng này? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao tiểu thư lại ngất xỉu?”
“Cái này, ta không ở gần xe
ngựa cho nên cũng không biết rõ.” Nếu lúc ấy hắn ở gần xe ngựa, lại biết trong xe xảy ra chuyện nhất định sẽ không khống chế được xúc động mà
lao vào trong xe.
Tiểu Thúy gật gật đầu, tiện đà lại hỏi: “Trác
thị vệ, có thể hay không mời đại phu đến nhìn tiểu thư nhà ta một chút?
Tiểu thư trước đó vài ngày mới bị cảm lạnh, lúc này lại biến thành như
vậy, ta thật sự lo lắng cho tiểu thư”
“Chuyện này” yêu cầu của
Tiểu Thúy thực sự làm Trác Ngôn khó xử, Vương gia nếu không muốn người
khác biết tình cảnh của nàng, tự nhiên cũng liền sẽ không đồng ý cho
nàng mời đại phu đến, nếu chính mình tự tiện làm chủ thì lại bị trách
phạt.
Nhưng sẽ mặc kệ nàng sao? Như vậy hắn lại làm không được.
Không có cách nào, hắn chỉ đành phải cắn chặt răng nói: “Ngươi đem phu
nhân nâng dậy, ta truyền cho nàng chút chân khí. Nếu tốt sẽ qua đi, nếu
không được, ngươi lại đi cầu Vương gia mời đại phu đến.”
Trác
Ngôn giúp Tiểu Thúy đỡ Hoa Tưởng Dung dậy. Tiếp theo, hắn khí vận đan
điền, phát chưởng dán lên tấm lưng lạnh lẽo mềm mại của nàng, trong nháy mắt có một cổ nhiệt lượng từ lòng bàn tay mà truyền vào trong cơ thể
Hoa Tưởng Dung.
Thời gian một khắc trôi qua, Trác Ngôn nhíu mày,
mím môi bộ dạng hết sức chăm chú, lúc sau, trên trán hắn chảy xuống vài
giọt mồ hôi, mà gương mặt của Hoa Tưởng Dung cũng đã bớt tái nhợt, Tiểu
Thúy ở một bên lẳng lặng mà nhìn, âm thầm mà cầu nguyện cho Hoa Tưởng
Dung có thể không việc gì mà tỉnh lại.
Cho đến khi trên đỉnh đầu
Hoa Tưởng Dung toát ra một làn khói nhẹ, Trác Ngôn mới thu chưởng đem
hơi thở điều hòa, nghỉ một chút mới nói: “Tốt rồi, ngươi chỉ cần hầu hạ
cẩn thận là được, nếu điều gì khác thường lập tức đi cầu Vương gia, ta
còn phải đi gặp Vương gia để phục mệnh, xin cáo từ.”
Trác Ngôn đi rồi, Tiểu Thúy lại đỡ Hoa Tưởng Dung nằm xuống, đổ chút nước cho nàng
uống. Trong hôn mê Hoa Tưởng Dung sớm đã đã không có sức lực để mở
miệng, mặc cho Tiểu Thúy đem nước rót vào miệng nàng nhưng đều theo khóe miệng chảy xuống dưới.
“Tiểu thư, ngươi uống chút đi, ngươi uống chút đi” Tiểu Thúy một bên lau nước mắt, một bên không nản lòng mà đút
nước cho nàng, nhưng mà mặc cho Tiểu Thúy kêu to, nàng cũng không uống
được một ngụm nước nào.
Tiểu Thúy hoảng sợ, lập tức đem nước đặt ở một bên, đưa tay cởi các nút thắt trên người nàng: “Tiểu thư, có phải
quần áo quá chặt, không thoải mái? Tiểu Thúy giúp người, Tiểu Thúy giúp
người”
Khi Tiểu Thúy từ từ cởi bỏ quần áo của Hoa Tưởng Dung,bất
ngờ nhìn thấy dấu ngón tay xanh tím ở trên cần cổ trắng nõn của Hoa
Tưởng Dung làm nàng ta không thể khóc thành tiến mà chỉ cảm thấy ghê
người.