Bầu không khí trong
phòng dường như đông lại, bốn phía đều im lặng đến nỗi có thể nghe được
tiếng hít thở. Mọi người đều cảm thấy một áp lực xưa nay chưa từng có.
Mọi người đều nhìn vào Hoa Tưởng Dung, Triệu Liên là si mê, Triệu Phi và
Triệu Thanh là tìm tòi nghiên cứu tất cả đều làm nàng cảm thấy trên
người giống như có một tảng đá lớn làm nàng không thở nổi.
Nàng
không tự chủ được mà lui về phía sau, nàng không thể thừa nhận kết quả
này. Nàng cùng Triệu Liên căn bản là không có gì, mà ánh mắt kia của hắn lại không che dấu chút dục vọng nào làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Phía sau, một bàn tay nóng hổi kéo thân thể đang sắp ngã đổ của nàng, không cần xem cũng biết, đó là Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt phẫn nộ mà nhìn Triệu Liên. Hoa Tưởng Dung dựa vào hắn gần trong
gang tấc thậm chí có thể nghe thấy tiếng hắn cắn răng. Một dự cảm khong
lành dân lên trong lòng nàng, đột nhiên người nàng co rụt lại. Ngay sau
đó nàng ngẩng đầu lại nhìn thấy bão nổi lên trong đôi mắt của Triệu
Đoạt, nàng liền cảm thấy chột dạ mà cúi thấp đầu xuống.
“Thất đệ, đệ xác định đệ dùng ẩn vệ để đánh cuộc với ta sao?” Trong âm thanh của
Triệu Đoạt lộ ra uy nghiêm, tạo ra một loại khí thế làm cho mọi người
đều cảm thấy áp lực.
Triệu Đoạt trừng mắt nhìn Triệu Liên, trong
lòng hắn như bị lửa giận thiêu đốt. Lợi dụng người khác không chú ý,
Triệu Phi đi đến phía sau Triệu Liên để kéo vạt áo hắn nhưng Triệu Liên
vẫn như cũ không dao động, vẫn là nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung mà gương mặt nàng hiện tại đã sớm hoa dung thất sắc.
Triệu Đoạt thấy
Triệu Liên vẫn không có ý hối hận, không có ý định lùi bước. Tay của
Triệu Đoạt vẫn còn đặt trên lưng Hoa Tưởng Dung, lúc nà tay hắn hơ dùng
sức đem nàng đẩy ra: “Một khi đã như vậy, ta cùng đệ đánh cuộc.”
Mất
đi trọng tâm Hoa Tưởng Dung liền lao về phía trước thiếu chút nữa té
ngã, mà Triệu Phi và Triệu Thanh vốn muốn đỡ nàng nhưng rồi lại e ngại
không dám tiến lên.
Hoa Tưởng Dung tuyệt vọng, nàng lẻ loi mà đứng ở giữa phòng, muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
Nàng bị vứt bỏ, hắn không muốn bảo vệ nàng, ở trong mắt hắn nàn bất quá chỉ là một quân cờ.
Hắn thật sự dùng nàng đổi lấy ẩn vệ mà hắn đã mong muốn từ lâu.
Sự cương quyết của Triệu Đoạt làm Triệu Phi và Triệu Thanh hoảng sợ. Hai
người nhìn nhau sau đó ăn ý mà kéo cánh tay của Triệu Liên.
“Tam
hoàng huynh, thất đệ đã uống quá chén huynh đừng tin lời đệ ấy nói là
thật. Hắn đã hao hết tâm tư để huấn luyện một đám ẩn vệ, sao có thể đem
ra đánh cuộc dễ dàng như vậy được.”
Triệu Thanh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, lại nói, không phải chỉ là một vị trí chủ
soái sao, đệ không ngồi nữa, đệ nhường cho Hứa Xuất Trần là được.”
Triệu Liên không có giãy giụa, hắn biết nếu hắn có giãy giụa cũng là tốn công vô ích. Nhưng mắt hắn, lòng hắn tâm, vẫn không rời đi bóng dáng của
nàng. Hắn liền như vậy gắt gao mà nhìn nàng, như là trước khi chia tay
muốn đem nàng khắc vào trong lòng, hòa vào trong máu.
“Tam hoàng huynh, hôm nay rượu liền uống đến đây thôi, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, xin cáo từ.”
Triệu Phi và Triệu Thanh không đợi Triệu Đoạt trả lời liền lôi kéo Triệu Liên đi ra ngoài. Bọn họ lo lắng nếu ở lại thêm một giây thì sẽ xảy ra
chuyện lớn.
Trong đại sảnh, chỉ còn có Triệu Đoạt cùng Hoa Tưởng Dung. Hai người trầm mặc, vô cùng trầm mặc.
Im lặng như vậy gây ra sợ hãi, tuy rằng Triệu Đoạt không nói gì nhưng Hoa Tưởng Dung vẫn có thể cảm thấy hắn đang phẫn nộ.
“Vương gia nếu không có phân phó, thiếp thân cũng xin cáo lui.” Hoa Tưởng Dung cố gắng lấy hết dũng khí để mở miệng.
Nàng đứng dậy, lui ra phía sau, bước thật nhanh ra ngoài. Nhưng Triệu Đoạt
lại không buông tha cho nàng, lúc nàng chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì hắn lại đuổi kịp.
Hắn nắm lấy cổ áo nàng, động tác không chút nào
thương tiếc mà giống như nắm lấy một con mèo nhỏ. Hắn lập tức đóng cửa
lại, từng bước một mà đem nàng đẩy vào góc tường, thân thể nhỏ nhắn của
nàng liền bị bức tường che khuất.