Tiện Thiếp Của Vương Gia

Chương 46

Triệu Đoạt không biết bản thân đã về Nam Dương Vương phủ như thế nào. Hắn chỉ nhớ là Mi Nhi khóc lóc chạy đi, bộ dáng hai mắt đẫm lệ kia hãy còn ở trước mắt, làm hắn một lần hiểu lầm Mi Nhi thật lòng muốn gả cho hắn.

Trong lòng cảm thấy phiền muộn, mây đen trên đỉnh đầu đuổi mãi không đi, Triệu Đoạt đi dạo đi dạo ở hoa viên. Bước lên núi giả, để nhìn mọi thứ xungquanh, chỉ có đứng ở nơi này mới làm cho hắn vơi di cảm giác trống trải.

Nhưng không hiểu tại sao ánh mắt hắn lại luôn nhìn về một mảnh xanh xanh của Mai Viên. Một mảnh xanh biếc kia làm cho hắn lần thứ hai nhớ tới nàng. Hắn không khỏi bắt đầu suy đoán, nàng hiện tại đang cái gì? Thêu hoa? Luyện chữ?Hay là đang gánh nước tưới dưa?

Hai chân không chịu khống chế mà từng bước một đi tới Mai Viên.

Hắn tiện tay đẩy hàng rào đi vào mảnh đất trồng dưa, bùn đất dính vào đế giày hắn cũng không thèm để ý,mà đi đến một nơi sum xuê xốc dây dưa lên.

Quả dưa nho nhỏ đang lẳng lặng mà nằm, toàn thân lông xù xù trông rất đáng yêu. Hắn nhịn không được nghĩ đến biểu tình vui mừng của Hoa Tưởng Dung khi nhìn thấy quả dưa này.

Hắn đứng dậy lại thấy ba chữ “Dưa nguyện vọng”. Hắn cong cong khóe môi, đáy lòng bỗng dưng cảm thấy mềm mại: Trách không được nàng lại để ý dưa nhỏ này như vậy, thì ra mỗi một quả dưa đều đại biểu cho một nguyện vọng. Nhưng nguyện vọng của nàng rốt cuộc là gì?

“Đều tại em, hôm nay đến chậm, dưa nhỏ của ta khẳng định đều khát hỏng rồi.” Hoa Tưởng Dung một bên oán trách Tiểu Thúy, một bên chạy nhanh đến vườn dưa, vừa mới chạy đến hàng rào nàng liền bị hình ảnh Triệu Đoạt khoanh tay đứng đó làm hoảng sợ đến nỗi nàng sững sờ đứng yên tại chỗ.

Tiểu Thúy đang cố hết sức xách thùng nước đi theo Hoa Tưởng Dung không có dự đoán được Hoa Tưởng Dung sẽ đột nhiên dừng lại nên thẳng đụng vào lưng của Hoa Tưởng Dung làm cho nàng ta cùng Hoa Tưởng Dung đều ngã xuống đất, mà xô nước cũng đổ lên trên người của các nàng.

Triệu Đoạt nhìn bộ dạng chật vật của hai chủ tớ nhịn không được cười to ra tiếng. Ngay sau hắn tiến lên đưa một bàn tay về phía Hoa Tưởng Dung.

Nam Dương Vương Triệu Đoạt tính tình tàn bạo, âm lãnh vô cùng cư nhiên đang cười? Có phải nàng đang nằm mơ? Hoa Tưởng Dung ngồi dưới đất ngơ ngác mà nhìn bàn tay đang giơ ra của Triệu Đoạt.

“Chẳng lẽ nàng muốn ngồi như vậy cả đời?” Âm thanh khàn khàn vang lên ở bên tai làm cho nàng không tự giác mà vươn tay ra.

Hắn nắm chặt tay nàng sau đó hơi dùng lực liền đem nàng kéo lên, ngay sau đó xoay người đem nàng ôm vào trong ngực.

Cảm nhận được bên hông ấm áp, Hoa Tưởng Dung lập tức tỉnh táo lại,nàng trợn mắt, lập tức giãy giụa thoát khỏi ôm ấp của hắn tiếp theo quỳ trên mặt đất: “Tiện Thiếp không biết Vương gia giá lâm lại va chạm Vương gia, mong Vương gia thứ tội.”

Dưới đáy lòng của Triệu Đoạt có một chút thương tiếc. Sự khiêm tốn cùng kháng cự của nàng làm hắn không tự chủ được mà nhớ những hành động tàn nhẫn của mình đối với nàng.

“Đứng lên đi, bổn vương không có trách tội các ngươi.” Triệu Đoạt phất phất tay, xoay người nhìn phía khắp vườn dưa, sau đó nói, “ Dưa này trồng không tồi, chỉ là thiếu chút nước, phải biết rằng dưa là thích nhất là nước, về sau cần tưới thêm nước đi.”

“Vâng ạ.” Hoa Tưởng Dung cung cung kính kính mà đáp.

“Nàng vẫn khỏe chứ? Có còn đau không?” Triệu Đoạt trên mặt có chút ửng đỏ, biểu tình có vẻ co quắp.

Hoa Tưởng Dung sự đòi hỏi vô độ của hắn đối với nàng ngày ấy thì mặt lập tức đỏ lên. Nàng cúi đầu, nói nhỏ: “Đã tốt, tạ vương gia quan tâm.”

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ửng đỏ của nàng lại trông giống như thủy tinh có chút bắt mắt. Triệu Đoạt ngơ ngác mà nhìn nàng, dường như bị quỷ thúc giục lại một lần ôm nàng vào trong lòng ngực. Hắn không để ý đến sự phản kháng của nàng, bá đạo mà bế nàng lên đi nhanh vào trong Mai Viên.
Bình Luận (0)
Comment