Băng gạc trên tay trên chân thụ được gỡ bỏ.
Y có chút nhút nhát, lại có chút tò mò nhìn đôi tay mình.
Bạch nguyệt quang mỉm cười nhìn y: “Động đậy thử xem.”
Thụ thử giật giật ngón tay, nắm thành đấm, không còn cảm giác vô lực khi trước nữa.
Bạch nguyệt quang đỡ y đi hai bước, tuy rằng bước chân tập tễnh nhưng lại không ngã.
Y hưng phấn nhìn bạch nguyệt quang.
Đôi mắt y sáng ngời, làm bạch nguyệt quang thất thần trong thoáng chốc, ngay sau đó lắc đầu bật cười: “Đúng là con nít mà.”
Thụ phản ứng lại, mặt bỗng hơi đỏ lên.
Mà có hơi mất mát.
Làn da trắng nõn đỏ ửng lên, bạch nguyệt quang không khỏi nhẹ nhàng dùng mu bàn tay chạm vào.
Sáo mỏ gà kêu to: “Không biết xấu hổ!”
Bạch nguyệt quang: “…”
Thụ đỏ như con tôm luộc.
Bạch nguyệt quang dặn dò thụ, tay không thể cầm đồ vật quá nặng, mỗi ngày phải đi lại một chút, nhưng không thể đi quá hai canh giờ.
Thụ rèn luyện theo lời bạch nguyệt quang giao phó, dần dần, động tác y càng ngày càng linh hoạt, cũng có thể cầm các loại đồ nặng hơn.
Mỗi ngày đi dạo từ hai canh giờ biến thành bốn canh giờ, tám canh giờ.
Một năm nữa qua đi, từ khi thụ vào nhà trúc, đã tròn hai năm.
Bạch nguyệt quang diệu thủ hồi xuân*, làm y từ một cái xác không hồn dầu hết đèn tắt, biến thành dáng người cao thẳng hiện giờ.
(*) Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng
Thời gian trôi đi, thụ dần dần trở nên bất an. Bây giờ y đã khỏi hẳn, không biết mình còn có lý do gì tiếp tục ở lại bên cạnh bạch nguyệt quang.
Y không muốn rời đi.
Bạch nguyệt quang không phát hiện tâm tư thụ, hắn nhìn thụ ngày càng khỏe mạnh, dù vui vẻ nhưng trong lòng vẫn còn phiền muộn nho nhỏ.
Muốn nói tại sao phiền muộn, chắc là có chút, có chút giống với cảm giác con nhà mình đã lớn… nhỉ?