Đến khi trời tối, bạch nguyệt quang chào từ biệt.
Chưởng môn phu nhân vội ngừng bày tỏ tình cảm với con trai, đẩy thụ đến bên cạnh bạch nguyệt quang, vừa đẩy vừa lưu luyến đỏ hốc mắt: “Vậy các ngươi lên đường bình an, tiểu thần y, ngươi phải đối xử tốt với Tiểu Sơn nhà ta đấy.”
Thụ:?
Nháy mắt sau đó thụ lại cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều thôi, bởi vì vẻ mặt bạch nguyệt quang rất bình thường.
Bạch nguyệt quang cười nhẹ: “Phu nhân yên tâm.”
Thụ cứ cảm thấy có hơi sai sai, chưa chờ y nghĩ ra chỗ nào sai, y đã theo bạch nguyệt quang đi đến con đường xuống núi rồi.