Tiện Thụ Và Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Thành Đôi Rồi

Chương 6

Thụ mỗi ngày đều phải chịu đựng cơn đau do dao găm vào ngực, vết thương nơi đó chưa bao giờ đóng vảy, chỉ rịt thuốc cầm máu mỗi ngày.

Nhưng y lại cảm thấy đau như vậy không bằng một phần vạn đau đớn trong lòng.

Ngày ngày bị lấy máu đầu tim vô cùng hao tổn tinh khí, hơn nữa hạ nhân Ma giáo biết y thất sủng, cũng không còn kiêng dè gì y nữa, đồ ăn đưa tới mỗi ngày đều là cơm thừa canh cặn, mùa hè thì có mùi chua, mùa đông thì canh đóng thành băng, khó mà nuốt xuống.

Thụ giống như chim bị giam trong lồng, lâu lâu lại hỏi thăm tin tức về tra công, lại chỉ có thể biết tra công và tân sủng càng thêm ân ái.

Tâm y như tro tàn, cuối cùng mệt mỏi với tháng ngày ở đây, muốn chạy trốn. Nhưng võ công y không cao, hơn nữa tinh khí không đủ, mới chạy hai bước đã bị phát hiện, bị người bắt về viện.

Tra công nghe được tin tức, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt y sau một thời gian dài.

Thụ cho rằng mình đã không còn yêu nữa, nhưng khi nhìn thấy tra công, hồ nước tĩnh mịch trong tim kia vẫn gợn sóng. Y ngẩng đầu nhìn về phía tra công, ánh mắt mang theo kinh ngạc và khẩn cầu.

Thế nhưng hiện giờ sắc mặt thụ đã sớm khô vàng, chỉ còn da bọc xương, vài phần nhan sắc trước kia cũng không còn. Tra công nhìn y, chỉ cảm thấy chán ghét không thôi, càng khó mà tin được lúc trước lại yêu thương y lâu như vậy.

Thụ mở miệng: “Giáo chủ…”

Tra công bóp chặt cổ y, ánh mắt u ám: “Ngươi còn dám dùng giọng hắn nói chuyện, bổn tọa giết ngươi ngay!”

Thụ khó tin nhìn gã, tình yêu và mong đợi trong mắt cuối cùng hóa thành tuyệt vọng, y đau lòng tới mức phá lên cười, trong mắt chảy ra một hàng huyết lệ, y cố phát ra âm thanh từ trong cổ họng: “Phượng Ly… Đời này chuyện ta hối hận nhất… chính là gặp được ngươi…”

Hận thù trong mắt y như kim chích, tra công giống như bị thứ gì đâm trúng, trong lòng đột nhiên khó chịu. Tra công buông cổ y ra, lui về phía sau hai bước, đứng trong bóng tối nhìn y một lát, lạnh lùng nói: “Tạm thời ngươi còn hữu dụng, bổn tọa sẽ không giết ngươi… Ngươi cứ ngoan ngoãn mà sống, bệnh của Tiểu Ngải còn chưa trị xong.”

Nói xong, tra công vội vàng rời đi, không muốn liếc mắt nhìn y một cái.
Bình Luận (0)
Comment