Tiên Tổ Trọng Sinh Chi Đô Thị

Chương 1 - Trọng Sinh Về Địa Cầu

[ Nguyên Thần lịch, ngày 16 tháng 2 năm 126 vạn, Thần giới Chi môn ]

Khải Huyền tiên tổ tấn nhập Thần giới thất bại, thân tử đạo tiêu. Chấp niệm vẫn còn, không thể quên đi chuyện cũ!

" Ta sẽ kết thúc qua đây sao? Ta không cam tâm a! Ta đã vượt qua 'Thiên Đạo Thần Luân' a! Nếu....nếu như ta được sống lại một lần nữa thì...thì...aaaaaaaaaaaaa!..."

Cánh cổng Thần giới đóng lại!

[ Công Nguyên lịch, năm 2010, trên đường đến Sài Gòn ]

Xe buýt vẫn chạy băng băng trên đường thì từ trong xe có tiếng hét lớn làm náo động mọi người.

" Aaaaaaaaaaaa! Không cam tâm a... Ta...ta...! Ta vẫn còn sống sao?"

" Đây...đây chẳng phải Địa Cầu sao? Chẳng phải đây là lúc ta lên Sài Gòn trên chuyến xe năm đó sao? "

" Không thể nào! Tuyệt không thể nào! Đây chắn chắn là Tâm ma đã tạo nên Ma kiếp muốn diệt ta a! "

Đó là một nam thanh niên chừng 16-17 tuổi, tướng mạo cũng bình thường, nhưng lại phảng phất toát ra dáng vẻ cùng khí chất giống như là của một lão quái vật vạn năm vậy. Chưa hết, trên cái gương mặt non nớt của hắn lại lộ ra vẻ kinh hãi tột độ như vừa trải qua một cái gì đó rất khủng khiếp, thế nhưng sâu thẳm trong ánh mắt đó lại lộ ra một tia bá khí kinh thiên đến mức khiến cho người đối diện bị uy áp mà không dám nhìn thẳng vào hắn.

Hắn tự biết vậy nên liền thu lại tia kia bá khí, sau đó liền vận hành bí pháp kiểm tra cơ thể!

' Chắc chắn là Ma kiếp! Nhưng cảm giác thân thể rỗng tuếch, pháp lực không còn, tu vi mất hết, tiên hồn của ta cũng không thấy đâu, pháp bảo cũng.... Haizzzz!!!! '

Thanh niên lộ ra một tia ảm đạm sắc mặt như hiểu ra căn nguyên cùng vấn đề.

' Xem ra 'Thiên Đạo Thần Luân' đã nghịch chuyển thời không Đạo tắc đưa ta trở về quá khứ hoặc là xem chừng có kẻ đứng sau âm mưu a! '.

Nam thanh niên này chính là Đinh Linh, là nhân vật chính của chúng ta. Lúc này hắn đang trên đường đi lên Sài Gòn để đến nhà một người bạn thân của mẹ hắn, lại nhắc đến mẹ của Đinh Linh thì trong lòng hắn không khỏi nhắc lên một tia dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho mẹ hắn_ Dương Lệ Vĩnh.

Khi hắn vừa gọi liền đầu bên kia bắt máy, một giọng nói của nữ nhẹ nhàng cất lên:

" Alô! Là Linh hả con? Alô! Sao không trả lời mẹ vậy! Alô...."

Chỉ biết Đinh Linh hắn từ lúc nào hai mắt đã ướt át nước mắt.

Phải biết hắn của kiếp trước chính là một cái Nguyên Đạo Tiên Tổ, là tồn tại chí cao ở Tiên giới, chưa từng lộ ra cái gọi là cảm xúc chỉ trừ một lần đó hồng nhan tri kỉ của hắn ngã xuống tại trong tay đại địch. Nhưng giờ phút này hắn lại "khóc", nếu để chúng Tiên ở Tiên giới mà biết cái này chuyện, há chẳng phải trò cười sao? Hắn liền lấy tay gạt nước mắt nghe điện thoại.

" Mẹ! Là con đây! Mẹ và cha vẫn khoẻ chứ? "

" Ô! Cái thằng nhóc con này hôm nay lạ thật! Mới đi hồi sáng mà giờ đã hỏi thăm rồi! Có phải con nhớ cha mẹ, muốn về đúng không?".

" Dạ! Đúng! Đúng là con muốn về mẹ ơi! Con vẫn muốn ở nhà! Thật sự không muốn rời xa mọi người đâu!"

Vừa trả lời trong lòng Đinh Linh lại một lần nữa chợt dâng trào cảm xúc mãnh liệt hơn lúc nãy ' Mẹ! Cha! Với mọi người thì quả thật chưa đến một ngày, nhưng với con thì đã hơn mười vạn năm rồi! Con nhớ mọi người lắm! '

" Thôi nào! Linh, dù sao con cũng lớn rồi! Nhưng cũng chỉ là đi học Sài Gòn thôi mà con, về khi nào chả được!".

" Huống hồ mẹ gửi con cho cô Tuyết! Con cũng biết Hàn cô Tuyết rồi mà đúng không? Con cứ yên tâm học hành, đừng quậy phá là được, như vậy thì mẹ và cha con mới yên lòng được!". Trương Lệ Vĩnh ra sức ủi an, thuyết phục con trai!

" Vậy được rồi! Nhưng có gì mẹ phải gọi liền cho con đó!".Đinh Linh hắn vẫn chưa yên tâm, kỹ càng dặn dò mẹ mình.

Cuộc nói chuyện kết thúc và Đinh Linh lại ngập chìm trong suy nghĩ của chính bản thân hắn "Haizzz... Thật không ngờ là ta lại trọng sinh! Như vậy cũng tốt, kiếp trước ta mở Thần giới chi môn thất bại suy cho cùng vẫn liên quan đến căn cơ, Đạo tâm không vững! Nếu vậy, ở kiếp này cứ từ từ mà tu luyện! Nhất định phải đưa mỗi cảnh giới, mỗi thần thông đạt đến cấp độ viên mãn nhất mới được!".

Đinh Linh hắn nói rất đúng! Hắn mở Thần giới thất bại, mặc dù lúc đó hắn đã vượt qua được Thiên Đạo Thần Luân, đã có thể gọi là bán bộ Thần nhân! Nhưng mà ngay cái lúc đó, chính giờ khắc sinh tử đó thì Đạo tâm của hắn lại bị lung lay, bất chợt bị Tâm ma khống chế, lợi dụng thêm hắn căn cơ thiếu khuyết cùng với sức mạnh chí cường đại của Thần giới mà đánh mọit cú chí mạng vào Đinh Linh. Nhưng lúc ấy bất ngờ một điều là Thiên Đạo Thần Luân lại nghịch chuyển đưa hắn trọng sinh trở lại, đúng là trăm tính, vạn tính cũng không tính được.

Lại nói đến Đinh Linh hắn. Quả đúng là cái yêu nghiệt tu luyện, chỉ vỏn vẹn dùng thời gian mười vạn năm để chứng minh bản thân bằng việc đứng đỉnh Tiên giới. Phải biết rằng cái thời gian đó của hắn còn chưa bằng một cái bế quan của một vị lão tổ nào đó, nhưng hắn đúng thực sự là tài.

Chỉ dùng có năm trăm năm mà đã phi thăng Tiên giới. Không những vậy, mà hắn còn một hồi náo loạn ở Tiên giới, làm cho Tiên Giới Liên Minh kinh hãi, Cửu đại tiên giáo khiếp sợ, đánh cho ngoại vực Ma tộc thất điên bát đảo. Không những vậy hắn còn dựng cho mình một thế lực, nhiều lần đem theo các đệ tử đi cà khịa mấy cái chủng tộc khác, còn chiếm lấy không biết bao nhiêu tinh hệ làm địa bàn. Thật là vô tiền khoáng hậu, có một không hai đi mà.

Sỡ dĩ được như vậy cũng bởi vì h ắn chính là thiên tài của thiên tài hơn vạn ức năm mới sinh ra một cái. Chính là đệ tử quan trọng của Thông Tiên Giáo, dưới sự bảo vệ của Thượng Linh Tiên Tôn, là người có kỳ vọng phi thăng Thần giới cao nhất ở Tiên giới đến hiện tại, nhưng mà kết cục vẫn là như vậy. Vẫn là thất bại. Vẫn thân tử đạo tiêu!

Tựa hồ Đinh Linh lúc này tại trong lòng nhắc lên từng cơn, từng cơn sóng gió, nhưng lại cũng không có làm biến sắc đi gương mạt thanh tú của hắn! Hắn nhớ đến người thân thì lại đồng dạng nhớ đến kẻ thù.

Kiếp trước hắn có cơ hội bước lên con đường Tu tiên, một phần là nhờ cơ duyên, một phần cũng nhờ tên kẻ thù của hắn, đó là thiếu gia của Hồ gia_Hồ Trọng Nghĩa, đó là một phú nhị đại rất có tiếng ở Sài Gòn, hắn đã dùng tiền mua chuộc tên quan toà xét xử Đinh Linh năm đó. Khiến Đinh Linh hắn bị án oan, nhưng do gia thế yếu kém nên phải cam chịu, kết quả là Đinh Linh bị tống ngục hơn mười năm, cha mẹ thì bị người ta bức cho đến chết.

Nghĩ đến đây thì từ mắt hắn 'rít' lên một tia sát khí lạnh, nếu có người đối diện lúc này thì chắc sẽ không rét mà run.

' Hừ! Nếu ta lại sống một kiếp này để xem kẻ nào dám ngồi trên đầu bổn tổ! Ta quyết để hắn thần hình câu diệt!'. Một cái âm trầm suy nghĩ hiện lên trong đầu Đinh Linh.

Đến đây cũng làm hắn nhớ đến đám người bên ngoại của hắn, cũng là gia tộc mẹ hắn. Cái gia tộc đó chính là đứng sừng sững tại Trung tâm thủ đô Hà Nội_Dương gia, một trong Ngũ đại gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn đến Việt Nam.

Năm đó nếu thật sự Dương gia chịu ra mặt giúp đỡ thì chỉ cần một cuốc điện thoại liền có thể cứu được Đinh Linh, nhưng đáng tiếc là cho dù là mẹ của hắn đã đích thân đến cầu xin mà đám người vẫn máu lạnh vô tình không giúp mà còn ruồng rẩy, xua đuổi ra khỏi cửa lớn.

' Vậy được! Ta sẽ nhớ các người! Dương gia! Cứ đợi xem ta làm thế nào đền đáp đám thú đội lốt người các ngươi!'. Đinh Linh ánh mắt vô hỉ vô bi thầm nghĩ trong lòng.

Có thể thọ mệnh của Đinh Linh hắn đặt tại hạch tâm Tu tiên giới, hoặc là tại xa xôi ở Tiên giới đều vô cùng nhỏ, chỉ mới có mười vạn năm cũng chưa tính là gì. Phải biết rằng Tu tiên giả một khi bước vào Tiến Thần Kỳ thọ mệnh liền là trên chục vạn năm tuổi, nếu như có thêm đan dược các loại bổ sung vào thì có thể sống đến vài chục vạn, thậm chí trăm vạn cũng được.

Nhưng đó là Tu tiên giả hay cao xa hơn là đã Phi thăng thành công lên Tiên giới được gọi là Tiên nhân, đã là thọ tề Thiên địa hay thậm chí Thiên địa đổ vỡ, nhật nguyệt suy vong thì ta vẫn tồn tại! Còn phàm nhân thọ mệnh nhiều nhất chỉ ngang một cái Luyện khí sơ kỳ tu sỹ mà thôi, sống không quá hai trăm, Nên có thể nói một cuộc đời của phàm nhân chỉ như là một cái chớp mắt của tu sỹ mà thôi!

Đinh Linh tạm thời không suy nghĩ cố nhân nữa mà hắn đang nghĩ đến chuyện quan trọng trước mắt, đó chính là trùng tu, là tu luyện lại từ đầu vì hắn bây giờ chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi. Có thể dễ dàng mất mạng bất cứ lúc nào, bởi bất cứ ai. Nên bắt buộc hắn phải tu luyện lại từ đầu nếu không muốn có kêta cục như kiếp trước.

' Nếu muốn bảo vệ mọi người ta muốn bảo vệ thì ta cần phải có sức mạnh! Bây giờ xem ra ta đã hoàn toàn trở thành phàm nhân! Ngay cả trói gà cũng không chặt! Một viên đạn, lưỡi dao đều có thể đem ta giết chết!'.

Nghĩ đến đây, Đinh Linh từ từ nhắm đôi mắt lại, bắt đầu lẩm bẩm một loại ngôn ngữ khó hiểu! Chỉ thấy thân thể hắn tựa hồ có một luồn ánh sáng lưu động vậy. Sau một hồi sử dụng pháp quyết, hắn lại khẽ cười nhạt một cái.

' Mất hết! Toàn bộ mất hết! Cũng tốt, như vậy ta càng dễ dàng bồi đắp lại! Ta chỉ cần còn Tiên thức là đủ!'. Vừa nghĩ được nhiêu đấy thì chợt khẽ lên một điều lo lắng nữa hiện ra trên gương mặt của thanh niên.

' Aizzzz! Cũng quên mất ! Hiện tại là Địa Cầu chứ không phải là Tu tiên tiên giới ! Cái này linh khí hầu như đã cạn kiệt gần hết nhưng xem ra vẫn miễn cưỡng tu luyện được! Nhưng rất có thể ngay cả bước vào Khởi Cơ kỳ cũng khó chứ đừng nói đến mấy cái Hư Linh, Độ Đạo xa vời!'. Đinh Linh khẽ nhíu mày một cái.

Thanh niên cứ vậy đưa mình theo từng dòng, từng dòng suy nghĩ mà mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay biết ...........

Bình Luận (0)
Comment