Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 2

Bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nam Y không quan tâm họ có suy nghĩ gì, nàng vươn tay nắm lấy cánh tay của Bắc Tịch, trực tiếp kéo hắn lên khỏi mặt đất.

Bắc Tịch đã sớm nhận rất nhiều xử phạt, trên người có vô số vết thương, vừa rồi là quỳ mới có thể cố gắng chống đỡ cơ thể. Hiện tại muốn hắn đứng lên, hắn chao đảo rồi nhào vào lòng Nam Y.

Nam Y cảm nhận được cảm giác ấm áp đã lâu không có, cũng chợt nhận ra bản thân không hề bài xích. Nhưng người trong lòng nàng thì hoảng sợ, hắn cắn răng gắng gượng đứng lên, miệng lại gọi Nam Y: “Sư phụ.”

Giọng nói khàn khàn, tựa như có ẩn chứa tình cảm phức tạp nào đó.

Nam Y đáp lại, rồi cẩn thận quan sát đồ đệ đã lâu không thấy của mình. Nàng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, yếu ớt như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, dáng vẻ như bị thương rất nặng.

Đàm Trăn thấy hai người đối diện không kiêng nể một ai thì sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng hắn không nhịn được mà nói với nàng: “Y Nhi, muội có ý gì?”

Cuối cùng Nam Y cũng nhớ đến Đàm Trăn, nàng bình tĩnh liếc nhìn hắn.

Nàng nhìn người bạn thân cũ của mình rồi cười khẽ. Nàng sẽ không quên, dưới chân núi Thanh Vụ, người này đã nói rất rõ ràng là cứu nàng sẽ phá vỡ phong ấn Ma Kiếm, sẽ hại mọi người.

“Bắc Tịch làm sai, theo lý phải là người làm sư phụ này trách phạt. Muội nghĩ cũng không cần làm phiền đến huynh.”

Có rất ít đệ tử thân truyền của trưởng lão bị phạt ở Giới Luật Đường, đa số đều là do các trưởng lão tự mình trách phạt. Bắc Tịch là bởi vì nàng không muốn phạt hắn, chỉ bảo hắn rời đi, không có trách phạt nên mới đến Giới Luật Đường.

Lúc này Nam Y đã nói vậy thì Đàm Trăn phải thả người.

Nhưng từ xưa đến nay, Đàm Trăn vẫn luôn không thích Bắc Tịch, nay lại tức giận vì Nam Y ra tay mà từ chối: “Chuyện như vậy Giới Luật Đường có thể xử lý. Lần này Bắc Tịch là phạm vào lỗi lớn, chúng ta nên cho Thiên Cơ Môn một câu trả lời.”

“Tự ta sẽ đáp lời, không phiền đến sư huynh.” Nam Y vẫn kiên định canh giữ ở trước người Bắc Tịch, chặt chẽ che chở cho hắn.

Bắc Tịch vẫn luôn nhìn Nam Y, hắn chợt thấy khoảng trống trong đáy lòng được lấp đầy, nhưng hắn vẫn luôn không buông lỏng.

Đàm Trăn cũng nhận ra sự khác thường. Tuy vị sư muội này của hắn có tính tình lạnh nhạt, nhưng rất ít khi phản bác hắn, trước nay luôn là bọn họ quyết định, hôm nay là sao vậy?

“Y Nhi là muốn đáp lời thế nào? Muội rất ít khi ra ngoài, nên không biết lòng người bên ngoài rất khó đoán. Thiên Cơ Môn đã nắm được nhược điểm của Huyền Cơ Tông, nếu không nghiêm trị thì sợ họ sẽ không dễ dàng buông tha đâu.”

Nam Y vẫn không để ý đến hắn. Kiếp trước nàng vì quá quan tâm đến Huyền Cơ Tông, quá quan tâm thiên hạ, nên mới sống mệt mỏi như vậy. Bây giờ nàng đã sớm báo ân nuôi dưỡng rồi, vậy thì sao nàng còn phải quan tâm đến người khác chứ?

“Bạch Yểm.”

Nam Y hô lên. Thanh kiếm trong tay nàng đột nhiên biến thành một luồng ánh sáng màu trắng, đâm thẳng về phía Đàm Trăn. Đàm Trăn vẫn đứng thẳng, không chút sứt mẻ gì, nhưng thanh kiếm kia đang ở ngay trước mặt hắn.

“Huyền Cơ Tông ta từ bao giờ mà ngay cả đệ tử trong môn cũng không bảo vệ được vậy?”

Từ nhỏ Nam Y đã có thiên phú dị bẩm, ai ai cũng nói thiên phú của nàng trăm ngàn năm khó gặp, chính bản thân nàng cũng có chút kiêu ngạo.

Thiên Cơ Môn cũng không có ai có thể chiến một trận với nàng.

“Khụ.”

Đang lúc Nam Y và Đàm Trăn giằng co với nhau, bỗng có một tiếng ho khan từ phía sau truyền đến. Hai người cùng quay đầu lại thì thấy Bắc Tịch đang bối rối vươn tay lau chùi vết máu nơi khóe miệng. 

Đàm Trăn không thèm để ý đến Bắc Tịch, hắn tức giận nói với Nam Y: “Ta vẫn luôn cho rằng muội là người công tư phân minh!”

Ý của nàng còn không phải là nhất quyết che chở một đệ tử phạm sai lầm sao?

Đúng vậy, kiếp trước nàng vì Huyền Cơ Tông, vì cái danh công chính không mà làm việc thiên vị. Cuối cùng bọn họ lại không chịu cứu giúp nàng một chút, cho dù nàng biết sự băn khoăn của họ, nhưng nàng vẫn không thể nguôi ngoai.

“Ta không thiên vị, nhưng ta chỉ có một đồ đệ.”

Nam Y vươn một tay đỡ cánh tay của Bắc Tịch, hai người cùng biến thành một luồng sáng, biến mất ngay trước mặt Đàm Trăn.

Đàm Trăn tức giận đến xanh mặt, nhưng hắn không thể làm gì Nam Y. Thiên phú của nàng thật sự cao hơn hắn rất nhiều.

Hắn chỉ có thể siết tay thành nắm đấm, gọi cây roi kia trở lại rồi hung bạo quật ngã bàn ghế cho hả giận.

Nam Y trực tiếp dẫn Bắc Tịch xuất hiện trên núi Thanh Vụ, viện của nàng. Không ngờ có một bóng người màu lam trắng từ từ đi tới rồi vui sướng nói: “Sư thúc, người thật sự dẫn sư huynh về rồi!”

Hắn phảng phất như đã quên tâm trạng hoảng hốt sợ bị đuổi ra Huyền Cơ Tông vừa rồi, khi thấy Nam Y dẫn Bắc Tịch trở về thì vẻ mặt lập tức tràn đầy vui sướng.

Nam Y nhướng mày nhìn hắn. Nàng tưởng là hắn đã đi rồi chứ, thì ra hắn vẫn còn ở đây.

Bắc Tịch cũng không ngờ là hắn ở đây, vì thế dựa vào nâng đỡ của Nam Y mà gật đầu với hắn xem như chào hỏi, Sau đó Bắc Tịch quay người lại, vững vàng quỳ thẳng ngay trước mặt Nam Y.

Đệ tử ngoại thất ngẩn người, vội tiến lên dìu Bắc Tịch, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy tay ra. Bắc Tịch quỳ thẳng, gương mặt trắng bệch lộ vô cùng nghiêm túc: “Đệ tử phạm lỗi, xin sư phụ trách phạt!”

Hắn không dám thờ ơ nữa, không dám bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa. Hắn rất sợ, sợ thật sự bị vị sư phụ nhẫn tâm này đuổi ra khỏi núi Thanh Vụ, đuổi tới nơi hắn không thể nhìn thấy nàng.

Nam Y cũng ngẩn người, nàng cũng không có ý định trừng phạt Bắc Tịch.

Nhưng nàng đã nói với Đàm Trăn là sẽ trách phạt, ở trước mặt người ngoài nàng cũng không tiện đổi ý. Vì vậy nâng vung tay áo tuyết trắng, đặt tay lên bụng nhỏ rồi từ trên cao nhìn xuống Bắc Tịch và nói: “Ngươi cứ dưỡng thương trước đi, chuyện trách phạt này đợi ngươi dưỡng thương xong sư phụ sẽ quyết định” 

Bắc Tích quỳ dưới đất bỗng run lên, hắn không kiên định được: “Đệ tử có lỗi, xin sư phụ trách phạt!”

Vị đệ tử ngoại thất kia tên là Hoằng Phù, đã từng nhận chút ơn huệ của Bắc Tịch, nên thấy Bắc Tịch bị thương không nhẹ, quỳ cũng không nổi thì còn sốt ruột hơn cả hắn: “Sư huynh, huynh đang bị thương đấy, sư thúc cũng nói là chờ huynh lành thương rồi mà.”

Đôi mắt vốn sáng ngợi của Bắc Tịch đã có chút mờ mịt, hắn vẫn không chịu đứng lên, vẫn kiên cường lặp lại: “Đệ tử có lỗi, xin sư phụ trách phạt….”

Hoằng Phù khuyên Bắc Tịch mãi cũng không được, quá mức sốt ruột thì chợt nhớ đến một chuyện, hắn ngẩng đầu nói với Nam Y: “Sư thúc, người sẽ không đuổi sư huynh đi đúng không? Người sẽ không trục xuất sư huynh ra khỏi sư môn đúng không?”

Nam Y ngẩn người, cúi đầu thì thấy ánh mắt của Bắc Tịch dường như tỉnh táo trở lại, lại sáng quắc nhìn nàng.

Nàng không thể không trả lời: “Ừ, sẽ không.”

Dứt lời, người trên mặt đất lập tức ngã xuống.

“Ôi, sư huynh, sư huynh!”

Nam Y: …….

Khi Bắc Tịch tỉnh lại là đã nằm trên giường, vật trang trí xung quanh đều rất quen thuộc. Hắn từng phẫn hận lại lưu luyến với người nơi đây.

“Tỉnh?”

Tiếng nói từ nơi xa truyền đến.

Bắc Tịch dần mở to mắt, xoay người muốn đi xuống giường thì bị Bạch Yểm bay tới ngăn cản.

Toàn thân Bạch Yểm ánh lên tia sáng, che ở trước mặt Bắc Tịch. 

Nam Y đang pha trà, nàng bớt thời gian nói với hắn một câu: “Đừng xuống giường, có chuyện gì cứ ở trên giường nói là được.”

Cả người Bắc Tịch chợt cứng đờ, nhưng vẫn nghe lời không xuống giường nữa, bàn tay vô thức nắm lấy khăn trải giường của Nam Y, yếu ớt thều thào: “Cảm tạ sư phụ đã tha cho đệ tử.”

Nam Y ngừng pha trà, thả tách sứ thượng đẳng hình khổng tước xuống. Gương mặt nàng luôn là lạnh lùng, trong nhất thời khó mà sửa được, ánh mắt có chút khó hiểu: “Trước kia ngươi không phải thế này.”

Bắc Tịch trước kia có tính tình quái dị, âm u lại ngang bướng, tuyệt đối sẽ không xin lỗi nàng.
Bình Luận (0)
Comment