Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 26

Đàm Trăn khiếp sợ, ngẩng đầu lên thấy Bắc Tịch đang bay ở bên ngoài khách đi.ếm, trên người tuy có chút loạn nhưng cũng không chịu thương tổn gì lớn!

Hắn ta lại cúi đầu liền thấy trên mặt đất có một cái hố to hình người được tạo ra, chính là Đoàn trưởng lão.

!!!

“Trưởng lão, trưởng lão!”

Đệ tử Thiên Cơ Môn vội vàng đến nâng Đoàn trưởng lão dậy.

Trường bào của Đoàn trưởng lão đã sớm bị đánh rách tung rách toé, cả người mặt tro mày xám, nửa điểm cũng không nhìn ra phong thái của Nguyên Anh đại năng* ngày xưa nữa.

*kiểu như năng lực lớn ấy

Bắc Tịch đã quen kiêu ngạo, hơn nữa nhiều ngày nay tâm tình không được tốt nên khi đối mặt với Đòan trưởng lão liền trào phúng ra tiếng: “ Hiện tại ngài không đánh lại ta đâu, ngài như vậy thì sao báo thù cho đệ tử được đây? Đệ tử được tuyển vào môn đệ* của ngài cũng thật là đáng thương, sư phụ gì mà một chút năng lực cũng không có, còn bị một tên Kim Đan nho nhỏ đánh ngã nữa.” Biệt danh ‘’Kim Đan nho nhỏ’’ này là lúc trước bọn họ nói ra để trào phúng hắn.

*môn đệ, môn hạ: học trò

“Ngươi! Khụ, khụ.”

Đoàn trưởng lão giận đến mức đau tim nên phun ra vài búng máu.

Tròng mắt của Đàm Trăn vừa xoay chuyển, đột nhiên chỉ vào Bắc Tịch gây khó dễ, nói: “Bắc Tịch ngươi làm gì vậy! Còn không mau xin lỗi Đoàn trưởng lão đi! Sư tôn ngươi không dạy ngươi phải kính trọng trưởng bối sao!”

Bắc Tịch phiền chán nhất là từ trong miệng người khác nghe thấy hai chữ ‘sư tôn’ của hắn, đặc biệt là loại tiểu nhân dối trá cỡ này!

Ngay lập tức lấy kiếm nhắm vào người Đàm Trăn, hắn ta bị bất ngờ hô lên một tiếng.

“Y nhi, ngươi cứ dung túng đệ tử của ngươi càn rỡ như vậy sao!”

“Làm sao vậy?”

Giọng nói của Nam Y thanh lãnh độc nhất vô nhị, chậm rãi từ trong lướt qua, bạch y hơn tuyết, đầu ngón tay trắng thuần đặt trên thân kiếm của Bắc Tịch, nhẹ nhàng dịch chuyển làm thanh kiếm không chịu khống chế của Bắc Tịch nữa, thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn, ở trong không trung xoay vòng hai cái rồi rơi xuống cắm trên mặt đất.

Bắc Tịch không thu lại cánh tay đang vươn ra, ngơ ngác nhìn Nam Y, nàng không có gì thay đổi, vẫn giống thời điểm rời đi ngày hôm ấy, trong trẻo pha lẫn lạnh nhạt, lạnh đến mức làm trái tim hắn nhói đau.

“Ngươi cũng đã trở lại, còn không mau nhìn đệ tử của ngươi đã làm những gì đi! Mặt mũi Huyền Cơ tông của ta đều bị hắn làm cho mất hết rồi!”

Nhìn Đàm Trăn lúc này lòng đầy căm phẫn.

Xung quanh đã có người ở tông môn khác đến xem náo nhiệt.

Nam Y quay đầu nhìn mắt Bắc Tịch, y phục không chỉnh tề. Sau khi đưa ra kết luận xong nàng mới nhìn về phía Đàm Trăn.

“Bắc Tịch làm cái gì?”

“Hắn không hiểu thể nào là tôn kính trưởng giả! Động võ ở ngay trên đường! Đây là do Huyền Cơ tông chúng ta giáo dưỡng ra sao?”

Nam Y cười, con đường tu chân này, cường giả vi tôn*, từ trước chính hắn cùng lớn tuổi trăm tuổi đại năng đánh giá khi cũng không thấy hắn nói cái gì bất kính trưởng giả nói.

*kẻ mạnh làm vua.

“Vị trưởng giả nào vậy?”

Nam Y cầm trường kiếm ném về phía sau rồi hỏi Đàm Trăn.

Đàm Trăn nhìn sang Đoàn trưởng lão, Nam Y cũng nhìn sang theo.

Đôi mắt nheo lại, có thêm vài phần nghiêm túc.

Hóa ra là người của Thiên Cơ Môn?

Khi thấy màu y phục tím quen thuộc của Thiên Cơ Môn, Nam Y nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía Bắc Tịch càng thêm tỉ mỉ.

Vừa nhìn liền khiến nàng nhìn ra vấn đề, ngửi trong không khí đều thoang thoảng mùi máu, trừ Đoàn trưởng lão ra còn có chỗ trên người Bắc Tịch!

“Đoàn trưởng lão.”

Tiếng Nam Y yếu ớt vang lên, Đoàn trưởng lão tự nhiên cho rằng nàng muốn xin lỗi thay tiểu bối, dù sao bản thân cũng là đệ tử Huyền Cơ tông – một trong những đại tông môn, điểm lễ phép này đương nhiên phải có.

Vì thế tính toán thật tốt, bày ra tư thái cao cao tại thượng, định không thể nhận tổn thương này dễ dàng như vậy được! Vốn dĩ Huyền Cơ tông cũng không chiếm ưu thế về lý lẽ! Bắc Tịch làm ra chuyện này, trục xuất hắn khỏi sư môn là điều hiển nhiên, bọn họ đã bỏ qua một lần rồi thế mà vẫn mặt dày dẫn người tới tham gia bí cảnh, chẳng lẽ không nên nói lời xin lỗi với hắn sao?

Nào biết lão ta vừa suy nghĩ xong xuôi đâu ra đấy, vừa nâng mắt nhìn đối diện với Nam Y thì đã bị dọa cho giật mình sợ hãi.

Trong mắt đệ nhất kiếm tu kia kia tràn đầy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, giống như muốn mang hắn ra tùng xẻo vậy!

Ai ya, tình tính Nam Y như thế nào, những ai đã từng tiếp xúc qua với nàng đều biết, nàng là người điềm tĩnh, hòa nhã, thế mà hôm nay lại lộ ra vẻ mặt kia, chẳng lẽ nàng quyết tâm muốn che chở tên đệ tử kia sao?!

“Nam Y Tiên Tôn……”

Nếu thật sự phải dùng đến sức mạnh, Đoàn trưởng lão đúng là không dám lấy cứng đối cứng cùng Nam Y, thời điểm hắn ta kinh sợ, khí thế cũng yếu đi rất nhiều.

“Đoàn trưởng lão mới vừa tỷ thí cùng Bắc Tịch đấy à?”

Nam Y lấy khăn ra nhẹ nhàng lau vỏ kiếm Bạch Yểm trong tay.

Đoàn trưởng lão không muốn ở trước mắt môn hạ đệ tử rước lấy nhục nhã, vì thế cố gắng hết sức đứng thẳng thân thể: “Vậy thì sao? Đệ tử nhà ngươi đúng là vẫn chứng nào tật nấy, xuống tay tàn nhẫn, không hề giống một đệ tử chính đạo nào cả!”

“Đoàn trưởng lão ăn nói cẩn thận.”

Giọng nói của Nam Y tăng thêm âm lượng, chậm rãi nâng mí mắt nhìn Đoàn trưởng lão: “Ý Đoàn trưởng lão là nói, đệ tử của Nam Y ta không giống đệ tử chính đạo sao?”

Đoàn trưởng lão đương nhiên không dám nói như vậy, đành phải tức giận quay đầu ‘’hừ’’ một cái, lại thấy tiếng Nam Y vẫn bám theo không buông tha.

“Nếu Đoàn trưởng lão muốn tỷ thí, chèn ép tiểu bối thì thật đáng xấu hổ, không bằng để ta so chiêu với Đoàn trưởng lão thử đi.”

Đoàn trưởng lão trừng lớn đôi mắt, không dám tin nhìn Nam Y.

Đàm Trăn đứng bên cạnh Nam Y cản nàng lại: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi còn đánh người ta thêm nữa còn ra thể thống gì!”

“Bắc Tịch là vãn bối của hắn, loại chuyện này vốn nên tìm ta mới đúng, ngươi về trước đi.”

Câu cuối cùng kia là nói với Bắc Tịch, Bắc Tịch sững người, hắn không biết nghênh đón mình sẽ là kết quả gì, hắn chỉ biết, sư tôn từng vì người của Thiên Cơ Môn mà muốn đuổi hắn ra khỏi sư môn.

“Vâng.”

Hắn đáp lại rồi rời đi.

Nam Y chỉ kiếm về phía Đoàn trưởng lão: “Đoàn trưởng lão.”

Đoàn trưởng lão liên tục bị hai người làm cho mất hết mặt mũi trong một ngày, tay cầm kiếm đang run nhè nhẹ, trong lòng càng là hận không thể chửi ầm lên.

Hoằng Phù thấy Nam Y xuất hiện, trong lòng thầm bình tĩnh lại, nhìn thêm một lúc, trơ mắt thấy Đoàn trưởng lão chỉ trong vòng vài chiêu đã bại dưới tay Nam Y, bèn thu hết vào trong mắt rồi vội vàng trở về tìm Bắc Tịch.

Kết quả là nhìn thấy Đào Hề đầu tiên, đang đứng ngoài cửa.

“Aaaaaaaa, ô ô ô ô ô.” [Đào hề sư muội, Bắc Tịch sư huynh ở đâu?]

Hắn vừa mới nhớ ra mình không thể nói được, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô được thôi.

Đào Hề nghe thấy tiếng ô ô của Hoằng Phù, tuy rằng nghe không hiểu gì, nhưng cũng không gây trở ngại với việc nàng la mắng Bắc Tịch đang ở trong phòng.

Chỉ thấy nàng tức muốn hộc máu chỉ vào cửa: “Bắc Tịch ở bên trong, cũng không biết ai chọc hắn, vừa vào đã kêu ta cút đi, hắn bị bệnh đúng là không nhẹ!”

Hoằng Phù quen Bắc Tịch đã lâu, Bắc Tịch cũng từng giúp hắn rất nhiều, đương nhiên không thể la mắng hắn cùng người khác, đành phải mỉm cười ngượng ngùng, sau đó đẩy cửa đi vào, thuận tay còn nhớ rõ phải đóng cửa lại, khiến Đào Hề tức đến dậm chân.

Mà Hoằng Phù vừa mới vào phòng cũng bị dọa cho hết hồn, lui về phía sau một bước mới nhận ra Bắc Tịch đang quỳ trên mặt đất.

Bắc Tịch ngẩng đầu: “Sao ngươi lại đến đây, sư tôn đâu?”

“Ô ô ô.”

Hoằng Phù phát ra tiếng ô ô, Bắc Tịch nhíu mày, tùy tay phất một cái thuật pháp qua, chờ đến khi hắn ta mở miệng đã phát hiện mình có thể nói được rồi.

“Sư thúc vẫn còn ở bên ngoài, mới vừa đánh thắng Đoàn trưởng lão, chắc là sẽ trở lại nhanh thôi! Sư huynh người mau đứng lên nha, quỳ như vậy làm gì, sư thúc sắp trở lại rồi.”

Bắc Tịch nhắm mắt: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Hoằng Phù khó hiểu: “Sư huynh sao vậy? Sư thúc cũng chuẩn bị vào đây rồi, đệ đi ra ngoài làm gì.” Hắn còn muốn oán giận vài câu về Đàm Trăn sư thúc với Nam Y một chút đây.

“Đi ra ngoài!”

Giọng điệu Bắc Tịch lên cao, Hoằng Phù liền không dám nói thêm nữa, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, rồi lại nhìn thấy Nam Y sư thúc đang dựa vào cửa.

Sư thúc khẽ vuốt nhẹ lên vai Đào Hề sư muội, ánh mắt sâu thẳm cũng không biết suy nghĩ cái gì.

“Sao đã đi ra rồi? Các ngươi nói chuyện xong rồi sao?.” 

Đợi một lát không nghe thấy tiếng trả lời, Hoằng Phù mới biết được lời này là nói với hắn, vội khom lưng: “Sư thúc, nói, nói xong rồi, sư huynh ở bên trong đang chờ ngài đó.”

“Đã biết, ngươi trở về đi.”

Nam Y đau đầu không thôi, lúc này nên đi vào vì dù sao đây cũng là phòng của nàng, nhưng mấy ngày trước đây phản ứng của nàng nghĩ thế nào cũng có vẻ không đúng, rõ ràng chưa bao giờ độ.ng tình, nếu nói tế thủy trường lưu* thì còn nghe được, sao có thể đột nhiên xuất hiện?

*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở …

Trong lòng nàng có một suy đoán mơ hồ, cũng không dám xác định, kết quả vừa về lại gặp phải chuyện này, vốn dĩ đã định lặng lẽ trở về phòng rồi.

Nghĩ một lúc, Nam Y vẫn quyết định đẩy cửa ra, để Đào Hề ở bên ngoài, vừa đi vào, ánh mắt nàng đã tập trung ở thân hình đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất kia.

Thân hình kia quỳ với tư thể thắng tắp, thấy Nam Y đi vào lại cung cung kính kính một tiếng: “Thỉnh sư tôn trách phạt.”
Bình Luận (0)
Comment