Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 30

Tỷ thí như này đối với Bắc Tịch không hề khó khăn chút nào, cho dù hắn bị thương cũng nhẹ nhàng thắng được đối thủ.

Người bại bởi Bắc Tịch mang vẻ mặt thất thần nhưng cũng không có gì không phục, chỉ là nghĩ về sau lại có loại tỷ thí như này thì đừng để hắn xui xẻo gặp phải Bắc Tịch nữa.

Một đám người ở bên ngoài chờ một lúc, bí cảnh Lưu Tiên đúng giờ mở ra, các trưởng lão đều an bài nhóm đệ tử đi vào theo từng đợt một, về phần bọn họ sau khi tiến vào sẽ sống hay chết, ai cũng không quản được, nếu còn sống đi ra sẽ trở thành trụ cột của giới Tu chân trong tương lai.

“Bọn họ còn phải ở trong đó mấy ngày, không bằng chúng ta đi về trước?”

Đàm Trăn hỏi Thích Ưu, đôi mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Nam Y.

Trong mắt Thích Ưu có thứ gì đó lóe lên, gật đầu nói: “Chúng ta đi về trước đi.” Nói rồi đi ra ngoài một đoạn.

Nam Y lại đứng yên.

“Y nhi?” Đàm Trăn gọi nàng.

“Các huynh đi về trước đi, nơi này linh khí dày đặc, muội tu luyện một lát.”

Đàm Trăn cứng họng.

Hắn đương nhiên biết đây là Nam Y lấy cớ, cái gì mà linh khí dày đặc, nàng đã đến trình độ này rồi, chút linh khí này chỉ có thể giúp nàng tăng thực lực lên một mức ít ỏi chẳng đáng là bao, căn bản là vô dụng.

“Tùy muội!”

Đàm Trăn tức giận rời đi.

Đám người đi được một lúc, Nam Y vỗ tiểu hồ ly trong lòng, tiểu hồ ly liền biến thành hình người.

“Sư phụ!”

Nam Y lấy khăn ra lau vết máu còn dính ở trên đầu ngón tay Đào Hề, sắc mặt có vẻ không vui.

Vốn dĩ vẻ mặt Đào Hề còn có chút hưng phấn cũng dần dần bình tĩnh trở lại: “Sư phụ tức giận đấy à?”

Nàng ấy nhìn sang có chút tủi thân.

“Lần sau không cần như vậy, Đàm Trăn bụng dạ hẹp hòi, khẳng định sẽ ghi hận ngươi.”

“Hừ, ta mới không sợ hắn đâu, sư phụ ta so với hắn thì lợi hại nhiều.”

Nam Y bất đắc dĩ: “Thế nếu ta không ở đây thì sao?”

“Vì sao người sẽ không ở đây?”

“Dù sao thì ta cũng không thể thời thời khắc khắc bế ngươi mang theo bên cạnh được, ta không ở đây thì sao?”

‘’Nhưng vì sao người không thể thời thời khắc khắc mang ta theo được chứ?” Đào Hề dẩu miệng ra có chút không hài lòng.

Nam Y:……

Thôi được rồi, nàng sẽ cố gắng mang theo bên cạnh.

Qua một đêm, trong bí cảnh——

Bắc Tịch rời khỏi đội ngũ Huyền Cơ tông, lén nhập hội với Thanh Hà tông.

Lúc này, đệ tử ở Thanh Hà tông đang muốn ngắt lấy một gốc cây tiên thảo, có thể làm tu vi của người tăng lên, nhưng càng là loại tiên thảo trân quý thì linh thú bảo hộ bên cạnh càng lợi hại.

Bọn họ chỉ muốn không làm kinh động linh thú mà vẫn có được tiên thảo.

Cảnh tượng này Huyền Cơ tông vừa lúc đi qua thấy được.

Trong bí cảnh còn có rất nhiều bảo vật, bọn họ không cần thiết đi tranh đoạt với Thanh Hà tông, sau khi thăm hỏi xong liền rời đi.

Chỉ có Bắc Tịch lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Nguyên, đi theo đội ngũ không được bao xa lại lặng lẽ vòng trở lại, trông thấy bọn họ sắp hái được tiên thảo, linh thú cũng có chút động tĩnh, Bắc Tịch cong môi cười, quyết định trợ giúp linh thú một tay.

Hai ngón tay hắn chạm vào nhau, b.ắn ra một ra ánh sáng trắng, đánh xuyên qua đám người đến một đệ tử ở giữa đang đứng trên bờ.

Đệ tử kia không chịu nổi đau đớn hét lên một tiếng, hoàn toàn làm kinh động đến linh thú.

Bắc Tịch vừa lòng nhìn sắc mặt Lý Thanh Nguyên thay đổi lớn, bị linh thú quấn lấy rồi mới xoay người rời đi, thân hình chậm rãi tan biến thành cát bay đi, Thanh Viễn vì cứu Lý Thanh Nguyên nên bị linh thú đập cho nằm dí trên mặt đất, quay đầu nhìn thấy bóng dáng kia đã biến mất rồi.

Cùng lúc đó, Nam Y cũng rời khỏi bí cảnh Lưu Tiên đi ra bên ngoài.

Nàng đã trúng loại độc tình thuật, thân thể luôn có cảm giác khô nóng khó chịu.

Vì ngăn cảm giác này lại, nàng cần đến vùng núi tuyết ở phía bắc để lấy huyền băng ngàn năm ở đó.

Lấy thực lực của nàng đến núi tuyết phía bắc cùng lắm chỉ trong giây lát, bạch hồ sợ lạnh nên nàng để bạch hồ vào nhẫn trữ vật rồi lên đ.ỉnh núi tuyết.

Nghe đồn, trên đỉnh núi cao nhất ở tuyết sơn có một con băng long*, canh giữ bảo vật bên trong, đó là huyền băng ngàn năm.

*rồng băng á:v

Nam Y dùng thuật ẩn thân, lại dùng thêm súc địa thành thốn* để tới đỉnh tuyết sơn, nơi đó là một mảng trắng mênh mông, nếu muốn tìm thì đúng là không thể nào tìm nổi.

*thu nhỏ mặt đất lại thành 1 tấc: Súc địa thuật là cái thuât di chuyển gì của tiên nhân đạo gia với cả ninja ấy. Giống độn thổ.

Còn may là nơi này đủ lạnh để ngăn chặn cảm giác khó chịu kia.

Hiện tại nàng đã có phương pháp tu luyện của quỷ tu, chỉ cần tìm thêm biện pháp giải quyết tình thuật trên người là có thể bắt đầu rồi.

Hai tay Nam Y kết ấn, một ánh sáng trắng phá tan không trung, vạn dặm tuyết trắng bị rẽ ra một con đường không thấy điểm cuối, càng không thấy tung tích của băng long hay huyền băng đâu cả.

Nam Y nhìn chằm chằm, đang định tiến về phía trước, đột nhiên phát hiện ở một nơi khác có hơi thở và hai nguồn sức mạnh đang tiến về phía này.

Một nguồn sức mạnh có chút quen thuộc, chỉ là tạm thời không nhớ ra là ai, một nguồn sức mạnh khác chỉ mới dùng thần thức để cảm nhận đã thấy cả người đều lạnh lẽo run rẩy, nói vậy chính là băng long.

“Không nghĩ rằng hôm nay tuyết sơn phía bắc của ta lại náo nhiệt như thế.”

Một giọng nói thiếu thiên còn có chút ngây ngô truyền đến, ngay sau đó, bông tuyết trước mặt Nam Y lần lượt bay lên, dần dần ngưng tụ thành một hình người to lớn.

Hình người nọ vỗ tay với người vừa tới rồi nói: “Hôm nay có hai người các ngươi, không bằng phân rõ thắng bại, người lưu lại cuối cùng lại đến nói chuyện với ta?” 

Nam Y nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy bóng dáng chạy như bay lại đây có chút quen thuộc, lại không nghĩ người nọ cũng phanh lại cực nhanh, dừng ở nơi xa.

Hai người nhìn nhau sau đó đồng loạt rút bội kiếm bên hông ra.

“Thích Ưu sư huynh.”

“Nam Y Sư muội.”

“Ồ, các ngươi còn quen nhau nữa à?”

Giọng nói ngây ngô của thiếu niên lại vang lên một lần nữa, hai người ai cũng đều không để ý đến hắn.

Vẻ mặt của Thích Ưu ngưng trọng nhìn về phía Nam: “Lúc này sư muội nên ở bên ngoài bí cảnh Lưu Tiên chứ, tới nơi này làm gì?”

“Đương nhiên là sư huynh tới làm gì thì ta cũng tới làm cái đó.”

Nam Y thì trái lại có chút nhàn nhã nhìn kiếm, hiện tại nàng đã xác định được Thích Ưu cũng trúng tình thuật.

Còn vì sao lại trúng phải…

Ngày nào hắn cũng đều ở Huyền Cơ tông thì làm gì có cơ hội, lần này xuống núi cũng đi cùng các nàng, đương nhiên cũng không có cơ hội tiếp, vậy chỉ có thể là từ lần đệ tử thí luyện* đó.

*tí thí, luyện tập

Nàng và Thích Ưu cùng trúng tình thuật thông qua hai cách khác nhau.

Cũng không biết trong tay Thích Ưu có phương pháp luyện thành quỷ tu không.

Kiếp trước hắn xin nàng dược để giải trừ trói buộc của tình thuật chắc là để Vũ nhi dùng, sau đó hắn bị tẩu hỏa nhập ma, đó là trúng loại tình thuật lại cầu mà không được cũng không có giải dược.

Như vậy kiếp trước, là Vũ nhi tu luyện thành quỷ tu!

Thế nên nàng mới có thể khiến Thích Ưu trúng tình thuật, đồng thời cũng khiến cho Bắc Tịch trúng, lấy tính tình của Bắc Tịch đương nhiên nhiên không muốn tìm người khác để giải, nếu vậy bị tẩu hỏa nhập ma cũng là lời giải thích hợp lý.

Nam Y đặt tay lên chiếc vòng, khóe miệng cong lên một ý cười, hiện tại nàng rất muốn xóa sổ người ở đây.

Chỉ cần nhớ tới hắn ta làm hại Bắc Tịch tẩu hỏa nhập ma bị người đuổi đi là nàng không thể khống chế được, muốn giết hắn!

Thích Ưu càng thêm cảnh giác, cả người đều cảm thấy như sắp đóng băng, hét lớn với Nam Y bên này: “Đường đường là Nam Y Tiên Tôn mà cũng sa đọa vào quỷ tu sao!”

Nam Y cười nhạo: “Vì sao chúng ta phải tu luyện? Vì để giúp đỡ chính nghĩa ư? Không, vì chính là để nâng cao sức mạnh, vì để đứng ở vị trí tối cao, Nam Y Tiên Tôn vì sao không thể tu đạo quỷ? Nàng không đủ mạnh, nàng liền có thể tu!”

“Ngươi không sợ ta trở về đem chuyện này nói cho mọi người biết sao! Huyền Cơ tông không chứa chấp một quỷ tu là trưởng lão!”

Đôi mắt Nam Y nheo lại: “Sao sư huynh luống cuống thế? Chẳng lẽ huynh không biết là ta sẽ không để huynh nói ra được sao?”

Vài sợi âm khí từ trong thân thể Nam Y tản ra, môi đỏ trên khuôn mặt xưa nay vẫn thanh lãnh cong lên, bỗng dưng khiến người ta có cảm giác xuất hiện một phong thái yêu dã.

=======================

Chương này gay cấn không mọi người:3đố mọi người Thích Ưu có bay màu ở chương sau không?
Bình Luận (0)
Comment