“A”
Nam Y tỉnh lại trên giường, hiếm khi cảm thấy thân thể hơi đau nhức, thử duỗi tay chân ra một chút, bỗng nhiên chạm phải một thứ gì đó mảnh mai mềm mại.
Nàng cứng đờ cả người, nằm trên giường không dám nhúc nhích.
Chiếc giường lạnh dùng để hạ nhiệt không được đặt chăn lụa, nàng chỉ cần hơi cúi đầu một chút sẽ biết trong lòng ngực mình là cái gì.
Khi Đào Hề ngủ chung với nàng chưa bao giờ dùng hình người.
Nam Y không hiểu sao lại nuốt một ngụm nước miếng, thân thể bất giác lùi về phía sau.
Không ngờ, khi nàng lui ra ngoài, đối phương lại chui vào trong lòng ngực ôm lấy nàng, đầu lông xù xù dựa vào trên vai, cả người đều co rút ở trong vòng tay nàng.
Nam Y run rẩy cúi đầu, nhìn thấy đường nét quen thuộc trong ngực, trời sụp đất lở sét đánh, không thể chết tử tế được!
Nàng gần như nín thở, đầu óc rối bời, cuống quít từ trên giường bò dậy, khiếp sợ nhìn Bắc Tịch vì mất đi nguồn ấm áp đang sờ loạn trên giường.
Có lẽ là không sờ được cái gì, Bắc Tịch chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn mang theo một ít mê mang, khóe mắt còn có vài giọt nước, có thể thấy được tối hôm qua nàng cầm thú cỡ nào!
“Sư tôn.”
Mở mắt ra nhìn thấy Nam Y, Bắc Tịch giang hai tay muốn đi qua đó theo bản năng, giống như tư thế xin được ôm, nhưng người đối diện lại giật mình hoảng sợ, thậm chí trực tiếp nhảy từ trên giường xuống.
“Sư tôn, làm sao vậy?”
Nam Y mơ mơ hồ hồ nhớ lại tối hôm qua, nàng ở “trong mộng” cư.ỡng bức Bắc Tịch như thế nào, bây giờ nàng không thể chịu nổi khi thấy Bắc Tịch mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm mình.
Từ trước đến nay Nam Y Tiên tôn là người luôn có tinh thần trách nhiệm, lần đầu tiên trốn tránh trách nhiệm, nàng sử dụng thuật pháp biến mất ở trước mặt Bắc Tịch.
Còn nhớ tối hôm qua Bắc Tịch dùng đủ loại từ chối đối với nàng, rõ ràng đã nói đừng, vậy mà nàng còn muốn làm tới!
Hiện tại ở trong lòng Bắc Tịch, chắc đã hận chết người sư tôn như nàng rồi.
Nam Y lựa chọn xem nhẹ ánh mắt đầy sự ỷ lại của Bắc Tịch khi nàng tỉnh dậy, theo trực giác, đây là điều không có khả năng, nàng cưỡng ép Bắc Tịch, Bắc Tịch sao có thể nhìn nàng như vậy?
Trên thực tế, sắc mặt của Bắc Tịch sau khi Nam Y rời đi thập phần âm trầm, hắn nhìn nơi người đó đã rời đi, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra, liếm liếm vết hằn trên cổ tay bị sợi dây đỏ trói chặt, ánh mắt bướng bỉnh lại điên cuồng.
“Cứ như vậy chướng mắt ta sao? Nhưng mà sư tôn, cho dù ngươi coi thường ta, ngươi trốn cũng không thoát.”
Hắn hài lòng nhìn vài dấu vết trên người mình, xoay người thay quần áo rộng thùng thình.
Nam Y xuống Thanh Vụ Sơn, nàng không dám đứng ở phía trên a! Làm sao dám, làm sao dám đối mặt với người nọ, rõ ràng có Nguyên Dương thuần khiết nhất, có thể hiến dâng cho đạo nhân yêu thích trong tương lai, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị nàng đoạt mất, trong lòng Bắc Tịch không oán mới là lạ.
Rốt cuộc cũng là đệ tử nuôi nhiều năm, nàng thật sự không muốn nhìn thấy ở trong mắt hắn có cảm xúc oán hận, dứt khoát lĩnh một nhiệm vụ, đi xuống núi.
Nghe nói nhiệm vụ này có chút khó khăn, các môn phái khác cũng phái người đi, vốn định gọi Tô Huân qua, nhưng đã bị Nam Y ngăn lại.
Nhiệm vụ lần này nàng không mang theo bất luận kẻ nào, chỉ mang theo một thanh Bạch Mộng Kiếm, đi cái địa phương gọi là Hoa Lê trấn kia.
Hoa Lê trấn vốn phồn hoa, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, nửa đêm luôn có người chết bí ẩn, dần dần, tất cả mọi người sợ hãi bất an, vừa đến, sắc trời tối mịt, trên đường không một bóng người, yên tĩnh khiến lòng người kinh hãi.
Khi Nam Y đến trấn nhỏ, sắc trời đã tối, nàng trên đường trì hoãn một thời gian.
Về sau vốn định tìm khách đi.ếm ở một đêm, nhưng mà toàn bộ cửa phòng trấn nhỏ đóng chặt, nhìn sơ qua cũng không tìm được nơi nào.
May mắn thay, Nam Y tình cờ tìm thấy một cái xà nhà và nằm trên đó nghỉ ngơi.
Nàng không muốn ở đây quá lâu, nhiều nhất là đến ngày mai sẽ trở về, để cho nàng và Bắc Tịch bình tĩnh một ngày một đêm rồi suy nghĩ một chút.
Nam Y nằm trên mái hiên, tâm tình yên tĩnh chưa từng có, cảm giác khô nóng lúc trước đều giống như biến mất không thấy đâu, đã lâu nàng không có cảm giác thoải mái như vậy.
Nghĩ đến việc thoải mái, sắc mặt Nam Y lại biến đổi, trong miệng oán hận mắng một câu, thế nào cũng không nghĩ tới sự thoải mái của ngươi là dựa trên thống khổ của người khác! Thật sự là tâm cảnh cầm thú!
Nam Y đặt kiếm ở bên cạnh, tay gối sau đầu, nhắm mắt lại, xua đuổi bóng dáng quật cường kia khỏi tầm mắt.
Đột nhiên, nàng đặt tay lên Bạch Mộng Kiếm, thân thể lơ lửng trên không trung, bảo kiếm ra khỏi vỏ, ma khí xung quanh càng lúc càng dày đặc.
Trong lòng Nam Y biết là ma vật động thủ thời gian, tuy rằng không có nhìn thấy người của một tông môn khác trong truyền thuyết, thế nhưng không sao cả, một mình nàng cũng đủ giải quyết.
Nam Y nhắm mắt lại, lại mở ra, hai đạo kim quang lóe lên trên bầu trời đêm, có thể cho nàng xuyên qua nửa thị trấn và nhìn thấy Ma tộc đang âm mưu làm điều ác.
Khóe miệng Nam Y nhếch lên, khẽ cười một tiếng, bóng dáng chợt lóe lên, nàng đã ở trước mặt ma vật rồi.
Ma vật còn khoác áo choàng màu đen, bị Nam Y bắt lấy bả vai, hơi dùng sức, ma vật kia liền biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Nan Yi tùy ý quét Bạch Mộng Kiếm tràn đầy hàn quang trong tay, ma khí trên không trung đột nhiên biến mất, không để lại dấu vết, chỉ để lại từng tiếng vang.
Ngay khi nàng cho rằng đã giải quyết xong, đến lúc phải rời đi, cửa lớn vốn đóng chặt bỗng nhiên xuất hiện một người, “Tiên hữu xin chậm một chút. ”
Nam Y quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử mặc y phục xanh, dung mạo tuấn tú.
Ừm, là diện mạo thanh hà tông bọn họ thích.
“Xin hỏi tiên hữu là tông môn nào, sao có thể xuất hiện ở đây?”
Nam Y thu kiếm lại, “Huyền Cơ tông. ”
“Vậy chắc tiên hữu chính là Tô Huân trưởng lão của Huyền Cơ tông đi, ngưỡng mộ đại danh tiên hữu từ lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên phong thái phi phàm.”
Hắn sẽ suy đoán là Tô Huân cũng không có gì ngạc nhiên, nàng không phải người thường, hơn nữa trong các tông môn khác cũng rất ít người gặp qua nàng, bí cảnh đại bỉ trưởng lão ngược lại đã nhìn thấy nàng, nhưng người trước mắt này vừa nhìn đã biết không tham gia kỳ thi bí cảnh lần này.
“Ta không phải Tô Huân.”
Sau khi lừa gạt Lý Thanh Nguyên và Thanh Viễn một lần, nàng đã không muốn lừa người khác nữa, trong lòng rất mệt mỏi.
“Tiên hữu kia là?”
“Ngươi ngăn ta xuống, chính là có việc?”
Nam Y chuyển đề tài, hỏi ngược lại đối phương.
Đối phương ngẩn người, lập tức cười rộ lên, cũng không để ý.
Hắn ra hiệu, ý bảo mời Nam Y bên này.
Hai người đi đến ngoại ô bên ngoài trấn nhỏ, người nọ mới nói, “Gọi tiên hữu lại đây, là vì muốn tiên hữu giúp ta chuyển phát hiện gần đây truyền về các đại tông môn, kế tiếp ta còn phải đi địa phương khác, chỉ sợ tạm thời không có thời gian đi đưa tin tức."
“Tin tức gì?”
Nam Y cũng có chút hứng thú với tin tức này.
“Ma tộc gần đây giống như là đang ấp ủ âm mưu lớn gì đó, ta đến trấn nhỏ ẩn núp nhiều ngày, tuy rằng không thể tìm được vị trí chính xác ma tộc ẩn thân, nhưng lại tìm ra một ít quy luật.”
Tiên hữu kia dừng một chút, liếc nhìn Nam Y một cái, lại tiếp tục nói: “Theo lời những người dân nơi này nói, tất cả những người bị Ma tộc sát hại, đều không phải là người tốt, bọn họ có tên giết người, có người cưỡng đoạt dân nữ, có người cướp đoạt lương thực của người dân, cũng có kẻ thường ngày trộm cắp vặt không ngừng, chết đều là những người như này, mà hôm nay ta cũng ẩn núp ở trong nhà một người khác tương tự như vậy, muốn xem bọn chúng có muốn đến giết hắn không, ta ẩn núp ở bên trong đến đêm khuya, quả thật nhìn thấy bọn chúng. ”
“Sau đó thế nào?” Nam Y v.uốt ve hoa văn trên vỏ kiếm, bản thân cũng cảm giác được có gì đó không đúng.
“Tôi nghĩ rằng họ dường như muốn thu thập những ý tưởng xấu trên cơ thể con người và làm điều gì đó.”
Nam Y gật đầu theo, một lúc lâu sau, cũng không nghe thấy gì nữa, nàng quay đầu hỏi hắn: “Còn gì nữa không? ”
“Không còn.” Đối phương còn trả lời với vẻ đúng lý hợp tình.
Nam Y im lặng một lúc, nói: “Ta nghĩ, những điều này không nói lên được điều gì. ”
Đối phương nóng nảy: “Sao không thể nói rõ cái gì, điều này ít nhất chứng tỏ Ma tộc sẽ có một kế hoạch lớn đấy! ”
“Vậy ngươi có biết kế hoạch là gì không?”
“Ách…”
Hắn ta không thể nói được.
“Thôi, ta sẽ truyền đạt thay ngươi, nhưng ta hy vọng, lần sau ngươi có thể mang về càng nhiều tin tức hơn.”
Nói xong, Nam Y ôm quyền* chào hắn một cái, rời khỏi vùng ngoại ô hoang vắng này.
*Là cách chào tay không bao gồm Bao quyền lễ và Chú mục lễ: Bao quyền lễ (lễ ôm quyền): rất phổ biến trong các võ phái Trung Quốc nói chung, tư thế đứng thẳng hai chân bằng nhau, tay trái mở chưởng, tay phải nắm thành quyền.
Khi trở về Huyền Cơ tông nàng còn đang suy nghĩ, Ma tộc đây là bắt đầu hành động rồi, nàng biết Ma tộc muốn ác niệm xấu xa kia làm cái gì, vì để cho ma kiếm có đủ lực lượng xuất thế, cứu Ma Tôn bên trong ra.
Đương nhiên, hiện tại những thứ này đều không phải là nàng muốn quản, mặc dù ma kiếm sắp xuất thế, nhưng chỉ cần nàng không muốn, không ai có thể lấy nàng tế kiếm.
Nam Y đưa tin tức mình đã đáp ứng với người khác truyền cho tông chủ Huyền Cơ tông, cũng mặc kệ người ta rối rắm cỡ nào, tự mình rời đi đến Thanh Vụ sơn, dọc theo đường đi gặp không ít ánh mắt kính sợ của đệ tử, nàng cảm thấy mình không xứng.
Ai ngờ Nam Y Tiên Tôn được bọn họ trước mặt kính trọng, ngay đêm trước đã ép buộc đệ tử của mình, còn phá Nguyên Dương của hắn đây?
Nàng đã ở trên đường nghĩ kỹ rồi, lần này trở về, nàng mặc cho Bắc Tịch xử trí, cho dù là muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, hay là muốn pháp bảo gì, nàng cũng đều sẽ đồng ý, chỉ hy vọng Bắc Tịch không vì vậy mà sinh ra tâm ma.
Nam Y trở về Thanh Vụ sơn, dùng ngự kiếm thuật, xa xa, nàng liền nhìn thấy có bóng người đứng ở bên vách núi Thanh Vụ Sơn, lại gần sát nhìn, mới phát hiện đó là Bắc Tịch một đêm không gặp!
Nam Y vốn tưởng rằng nàng đã làm rõ hết tất cả, có thể thong dong nói ra lời bồi thường với Bắc Tịch, nhưng mà, sự thật chính là nàng vừa nhìn thấy Bắc Tịch, vẫn muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng còn chưa kịp, người bên vách núi kia hiển nhiên đã phát hiện ra nàng, chỉ thấy Bắc Tịch rút Thanh Điêu ra, cắm thật sâu vào trong khe bùn, hắn ngẩng đầu nhìn Nam Y một cái, trong mắt phảng phất lóe ra thứ gì đó, làm cho Nam Y trong lòng cả kinh, vội vàng phi kiếm đi qua, dừng ở trước người Bắc Tịch.
“Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?”
Bắc Tịch lạnh nhạt liếc nhìn Nam Y một cái, hỏi ngược lại nàng: “Còn sư tôn, sư tôn lại đi đâu?”
“Vi sư cùng lắm chỉ là xuống dưới chân núi giải quyết mấy con ma vật.”
Bắc Tịch cười lạnh.
“Vậy sao, đệ tử còn tưởng rằng sư tôn chỉ muốn ăn, lại không muốn phụ trách, vì tránh né đệ tử nên mới bỏ chạy.”
Trong lời nói kia có hàm ý trào phúng, Nam Y có thể nghe thấy rõ ràng.
Dù là người da mặt dày hơn nữa, lúc này cũng nên xấu hổ, huống chi da mặt Nam Y tương đối mỏng, lúc này càng đỏ mặt không chịu nổi, làm nổi bật một thân hồng y, tạo nên một phong thái khác.
Ánh mắt Bắc Tịch lạnh như băng giá tháng mười hai: “Vậy sư tôn định đối xử với ta như thế nào?”