Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 4

Nam Y và Hoằng Phù cùng quay đầu lại, khi thấy Bắc Tịch, Hoằng Phù hoảng sợ lui về phía sau một bước, vướng phải bậc thang và ngã ngồi xuống đất.

Là một tu sĩ, đột nhiên bị ngã là chuyện rất ít khi xảy ra, hơn nữa tư thế ngã này của hắn cũng rất thú vị, Nam Y nhịn không được mà nhếch môi, để lộ nụ cười thật mờ nhạt.

Bắc Tịch đứng cách đó không xa, cứ vậy trơ mắt nhìn sư phụ hắn cười với Hoằng Phù.

Nàng cười với người khác, nhưng nàng rất ít khi cười với hắn.

“Ôi, Bắc Tịch sư huynh, sao huynh hù người ta như vậy chứ.”

Hoằng Phù vừa xoa mông vừa phàn nàn, thấy ánh mắt của Bắc Tịch có thêm chút oán giận thì lại càng vui hơn nữa.

Trước kia hắn nhận ơn huệ của Bắc Tịch, cũng không biết Bắc Tịch sư huynh của hắn hung dữ như vậy, hung dữ đến mức nếu hắn đến phòng sư thúc thì Bắc Tịch sẽ lập tức xuất hiện, sau đó bảo hắn cút đi. Nếu hắn muốn chạm vào cái gì đó, Bắc Tịch sư huynh cũng xuất hiện và nói nếu hắn chạm vào thì sẽ băm tay hắn.

Hu hu hu, thật sự rất đáng sợ. Nếu không phải trưởng lão sắp xếp hắn làm việc ở đây thì hắn cũng không muốn ở lại núi Thanh Vụ này đâu.

May là Nam Y sư thúc đã trở lại.

Hắn để ý thấy, lúc Nam Y sư thúc ở thì Bắc Tịch sư huynh sẽ không có âm u như vậy, cũng không hở tí là bảo hắn cút, uy hiếp hắn. Hắn thật sự rất thích Nam Y sư thúc!

Hoằng Phù nhìn Nam Y ánh mắt tràn đầy cảm động.

Nam Y thấy biểu cảm trên mặt hắn thay đổi chóng mặt như vậy thì trong lòng thầm có chút hứng thú với hắn.

“Ngươi tạm thời ở đến núi Thanh Vụ quét dọn sao?”

“Vâng, đúng ạ.”

Theo lý thuyết hắn chỉ tạm thời thay thế Bắc Tịch sư huynh mà thôi, hiện tại sư huynh đã trở lại, hắn là nên rời đi. Nhưng không ai đến nói cho hắn là hắn có sắp xếp gì mới không, vì vậy hắn cũng không rời đi.

“Vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử ngoại môn của núi Thanh Vụ, người cứ ở lại núi Thanh Vụ đi.”

Nàng thấy người này thật thú vị, cũng không muốn quạnh quẽ như kiếp trước của mình, nên trực tiếp quyết định làm núi Thanh Vụ nhiều thêm một người.

Bắc Tịch trợn to mắt, nhìn Nam Y với ánh mắt không thể tin được, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nhìn Nam Y một lúc lại quay sang nhìn Hoằng Phù, đôi mắt đen kịt đầy sương mù của hắn như muốn tràn ra, rất hung hãn. Hoằng Phù vừa vui sướng đã bị hắn dọa sợ đến mức suýt nữa lại lùi về sau.

Nam Y cũng có chút hiểu biết với Bắc Tịch, nàng thấy Hoằng Phù sợ đến mức run rẩy như vậy thì quay đầu liếc nhìn Bắc Tịch. 

Ánh mắt rõ ràng rất bình thường, nhưng lại làm Bắc Tịch không dám hù dọa Hoằng Phù nữa.

“Vết thương của ngươi đã khỏi chưa?”

Sau khi quyết định tương lai của Hoằng Phù xong, Nam Y mới thong thả đi về phía Bắc Tịch.

Bắc Tịch nhìn người đang càng ngày càng đến gần mình, hơi thở không khỏi ngừng lại, tròng mắt cũng không dám chuyển động.

Bóng lưng cao lớn cứng đờ trông có chút đáng thương. Hoằng Phù ở sau thì bĩu môi, trong lòng thầm phàn nàn là: Bắc Tịch sư huynh đúng là kẻ hai mặt, bình thường hung dữ với bọn họ như vậy, nhưng ở trước mặt Nam Y sư thúc thì ngoan hơn bất kỳ ai. Nhìn xem nhìn xem, ngay cả thở cũng không dám nữa là. Cũng may có Nam Y sư thúc, nếu không với tính tình này của Bắc Tịch sư huynh thì ai có thể quản chế được huynh ấy.

“Vết thương của ngươi đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.”

Bắc Tịch cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên, lo lắng túm mảnh vải màu đen ở bên cạnh.

“Nếu đã đỡ hơn thì lát nữa ngươi dẫn Hoằng Phù đến Kinh Văn Viện đi, chuyển hắn đến núi Thanh Vụ của chúng ta.”

Bắc Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nam Y với ánh mắt không dám tin.

Hắn lành vết thương chỉ là để dẫn Hoằng Phù đi đổi nơi ở thôi sao?

Hoằng Phù run lên bần bật. Hắn rất muốn nói là mình có thể tự làm những việc này, nhưng dưới ánh mắt hình viên đạn của sư huynh, hắn đã sợ đến mức không thể nói thành câu hoàn chỉnh.

Hắn dứt khoát ngậm miệng lại, quyết định của các đại lão cũng không phải đệ tử nhỏ nhoi như hắn có thể tham dự.

“Sao thế, ngươi không muốn?”

Nam Y nhìn về phía Bắc Tịch. Hắn dù rất không muốn nhưng không thể nói ra, cuối cùng hắn chỉ có thể nắm chặt kiếm trong tay và đáp lời: “Đệ tử nguyện ý.”

Thật ra cũng không phải Nam Y bắt buộc phải kêu Bắc Tịch đi, chỉ là núi Thanh Vụ này ngoài nàng ra cũng chỉ có Bắc Tịch. Cũng không thể để nàng tự mình đi dẫn người đúng không? Nếu vậy là cần một đệ tử ngoại môn hay thân truyền đệ tử đây?

Hai người kia đi rồi Nam Y mới nhàn rỗi không có việc gì mà đi đến thư phòng giản dị trước kia của mình.

Tu tiên không thú vị, nên nàng đành phải tìm vài thứ giết thời gian.

Đa số sách trong thư phòng đều là một số loại phản nghịch, chịu ơn sinh dưỡng của cha mẹ nhưng cuối cùng lại phản nghịch làm ra việc có lỗi với họ. Trước kia nàng không biết tại sao mình thích loại sách này, nhưng hiện tại nàng đã hơi hiểu được.

Không có ai không muốn mình sống càng tốt hơn cả.

Nhưng lần này nàng đến thư phòng cũng không phải chỉ vì đọc sách, nàng muốn xâu chuỗi những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước mà nàng còn nhớ lại, bắt đầu từ chuyện trong khoảng thời gian sắp tới.

Gần nhất có lẽ là cuộc tranh tài tu tiên trăm năm một lần kia, lấy hình thức thi đấu giành tư cách đi vào bí cảnh Lưu Tiên.

Kiếp trước, vào lúc này nàng đã trục xuất Bắc Tịch ra khỏi sư môn, dù hắn có cầu xin thế nào, có xin tha bao nhiêu lần thì nàng cũng không buông tha, nàng chỉ nhận định mình không cần một đồ đệ ác độc như vậy. Nhưng thực tế, trong bí cảnh Lưu Tiên có mấy thứ rất hợp với Bắc Tịch, kiếp trước nàng cũng có chú ý.

Nàng liệt kê mấy thứ đó ra, để phòng mình quên.

Nàng vốn là tái thế trọng sinh, cơ duyên quá lớn, nhưng ai biết có thể nhớ được bao nhiêu về kiếp trước đâu, thứ quan trọng vẫn nên viết lại.

Dù sao nơi này cũng chỉ có nàng thường xuyên đến.

“Sư phụ.”

Ngoài cửa chợt có tiếng kêu. Rõ ràng tuổi này của hắn vẫn thuộc lớp thiếu niên trong giới Tu Chân, nhưng hắn lại nói rất trầm khàn, tự làm mình mang đến cảm giác tối tăm cho người khác.

May là Nam Y nghe nhiều cũng thành thói quen.

“Ngươi về rồi?”

Nam Y không để hắn đi vào, mà là tự mình đứng lên đi ra ngoài, đứng cùng hai đứa nhỏ kia.

“Có thuận lợi không?”

Nang Y thuận miệng hỏi thăm. Hoằng Phù muốn nói lại thôi, còn Bắc Tịch thì bình tĩnh nói: “Thuận lợi.”

Nam Y lập tức biết là có chuyện gì đó, vì vậy nàng cười hỏi Hoằng Phù: “Làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì?”

Bắc Tịch bị bỏ lơ, sắc mặt lập tức đen kịt, hung dữ trừng Hoằng Phù, như cảnh cáo không cho hắn nói lung tung.

Nhưng khi Nam Y quay đầu nhìn lại, hắn lập tức thu hồi biểu cảm đó, lại trở thành ngoan ngoãn và cung kính.

Hắn nghĩ, hắn uy hiếp Hoằng Phù cũng đủ nhiều rồi, vừa rồi hắn đã cho Hoằng Phù chứng kiến thực lực của hắn, chắc hẳn Hoằng Phù sẽ không nói lung tung đâu. Nhưng mà…..

“Vừa rồi vị sư tỷ ở Kinh Văn Viện không muốn đệ tử chuyển trưởng lão, nên sư huynh đã lập tức rút kiếm đâm xuyên sàn nhà Kinh Văn Viện.” 

Bắc Tịch:!!!

Hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Nam Y, rất sợ sẽ nhìn thấy sự thất vọng hoặc không vui trên gương mặt sư phụ.

Nhưng không có, Nam Y nghe Hoằng Phù nói xong, cũng tưởng tượng được hoàn cảnh lúc đó. Nếu là kiếp trước, nàng nhất định sẽ trách mắng hắn, nhưng dù sao đây cũng là kiếp thứ hai hai người chung sống với nhau.

Nàng cũng thả lòng yêu cầu với hắn hơn một ít.

“Ngươi làm rất tốt, nhưng lần sau cũng không nên ép bức người khác như vậy, nên nói rõ ràng với người ta, chưa chắc nàng sẽ không nghe ngươi.”

Nam Y không chút biểu cảm mà khen Bắc Tịch một câu, sau đó chèn thêm một ít đạo lý, tự nhận là rất quan tâm đến việc giáo dục đồ đệ.

Nhưng lại làm Bắc Tịch vốn đứng thẳng chờ bị mắng hoảng sợ đến mức làm kiếm rơi loảng xoảng xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment