Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 41

Ngao Liệt như bị sét đánh ngay tại chỗ, nói năng cũng trở nên lộn xộn, không ngừng kêu cha mắng mẹ.

“Ngươi! Ngươi nói ta là cái gì cơ? Ông đây nói cho ngươi biết ông đây chính là rồng! Là rồng!”

Hắn ta vừa dứt lời, sau đầu đã có một lực đánh tới, đè hắn ta xuống dưới, Đào Hề đứng phía sau hắn với vẻ mặt vô cùng khó chịu.

“Hoá ra việc sư huynh ta bị thương nặng còn có phần của ngươi! Sớm biết như thế ta còn lâu mới cởi trói cho ngươi, để ngươi bị trói ở đây làm con sâu suốt đời đi!”

Ngao Liệt phát cáu với sự trở mặt giả vờ như không quen biết của nữ nhân này, rõ ràng mới một giây trước thôi còn nói cười với hắn ta, vậy mà một giây sau đã bắt đầu mắng chửi, còn nói hắn ta là đồ sâu bọ!

Hắn ta cũng bực bội vì ánh mắt lãnh đạm của nam nhân đằng kia, giống như việc hắn ta là thần tiên chẳng có gì đáng để kinh ngạc hay quan tâm vậy, như thể trong mắt nam nhân đó hắn ta chẳng khác gì một phàm nhân. Hắn ta là thần, sao thể giống với đám phàm nhân đó được!

Còn có nữ nhân kỳ Hợp Thể* kia nữa! Đã tức giận đến mức đánh hắn ta nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn chưa nguôi ngoai, quả nhiên nữ nhân đều là thứ sinh vật lòng dạ hẹp hòi.

(*) Trong tu tiên có chín bậc tu luyện: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp.

Chín bậc này sẽ được chia làm ba cảnh giới:

Hạ cảnh giới bao gồm năm tầng: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần.

Trung cảnh giới thì có ba tầng: Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa.

Đến thượng cảnh giới, nhưng kì thực ở cảnh giới này chỉ có một cửa quan là Độ Kiếp mà thôi, qua được tầng này thì có thể phi thăng tiên giới, thọ ngang trời đất.

“Ngươi mới là đồ sâu bọ.”

Lần này Ngao Liệt nói nhỏ hơn ban nãy rất nhiều, còn lườm trộm Đào Hề một cái, hắn ta sợ rằng bọn họ người đông thế mạnh, lại còn có Đào Hề ở đây nữa, người này có thể chửi mắng người khác bất kỳ lúc nào, cho nên hắn đành phải ấm ức nói với Bắc Tịch: “Này, xin lỗi ngươi nhé, vậy là được rồi chứ gì, đã có sức mạnh lớn như vậy rồi đừng nhỏ mọn nữa.”

Bắc Tịch phớt lờ hắn ta, nghiêng người sang bên cạnh Nam Y.

Ngao Liệt thấy kiếm của Nam Y cũng đã rút ra rồi cho nên lại nghiêng người lại nói: “Này, ngươi xem ta cũng đã xin lỗi hắn rồi, vậy nên tha thứ cho ta đi, ta mới vừa ra khỏi Tuyết Sơn cũng chẳng có nơi nào để đi, thấy chỗ này của các ngươi cũng khá tốt, có thể cho ta ở nhờ một chỗ nào đó không?” Giọng điệu mang theo sự lấy lòng hiếm thấy.

Bàn tay đang bị ai đó nắm lấy đột nhiên siết chặt, Nam Y lập tức hiểu ra Bắc Tịch đang không vui.

Vì thế nàng khẽ đưa đôi mắt lạnh lùng sang: “Đừng có xuất hiện trước mặt ta lần nào nữa.”

Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo vô tình.

Ngao Liệt sửng sốt, tức đến nỗi hộc máu: “Ngươi đừng quên chiếc giường băng kia là ta cho ngươi! Ở nhờ ngươi mấy ngày thì có vấn đề gì sao!”

Bắc Tịch đột nhiên ngước mắt lên, hắn không lên tiếng nhưng đôi mắt đã trở nên sắc bén, quét về phía thiếu niên áo trắng trước mặt.

“Đó là do sư phụ ta thắng được! Con sâu nhà ngươi đừng có ăn nói lung tung!”

Đào Hề vội vàng nói giúp sư phụ.

Ngao Liệt nhìn thấy dáng vẻ đồng lòng muốn đuổi hắn ta đi của thầy trò bọn họ thì tức đến run người: “Được, được lắm, các ngươi thật quá đáng! Ta cũng chẳng thích ở đây với mấy người các ngươi đâu!”

Sau đó hắn ta lập tức hoá thành Băng long, lượn mấy vòng trên không trung rồi mới biến mất khỏi Thanh Vụ Sơn.

Đợi Ngao Liệt đi rồi bọn họ mới nghe thấy giọng của Hoằng Phù: “Sư, sư huynh, sư, sư thúc, mọi, mọi người…”

Vẻ mặt của Hoằng Phù như không thể tin được, nghi ngờ bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó.

Cả hai người cùng nhìn về phía hắn, một đen một trắng đứng chung một chỗ, nhìn thật sự rất xứng đôi.

“Bây giờ hai người là, đạo lữ sao?”

Từ lúc Ngao Liệt nói hai người bọn họ là đạo lữ nhưng không bị phản bác lại thì Hoằng Phù đã kết sức kinh ngạc rồi, bây giờ con rồng đó đi rồi cho nên Hoằng Phù không thể không nói ra những nghi ngờ trong lòng mình.

“Cái gì cơ!”

Tiếng thét chói tai của Đào Hề truyền đến, nàng giống như là vừa hiểu ra chuyện gì đó, đôi mắt trợn trừng lên nhìn hài người kia: “Hai, hai, hai, hai người!”

Cho dù nàng có ngốc đến đâu đi chăng nữa cũng biết đạo lữ có nghĩa là gì, vậy là, vây là sư phụ và sư huynh của nàng đang ở bên nhau?

Đào Hề cảm thấy cực kỳ đau lòng, mắt thấy Bắc Tịch vẫn còn đang nắm lấy tay sư phụ nàng cho nên nàng ngay lập tức đi tới đó kéo ra.

Bắc Tịch sợ lôi kéo sẽ khiến Nam Y đau cho nên chủ động buông tay, nhíu mày nhìn Đào Hề: “Ngươi có bệnh sao.”

Đào Hề trợn to mắt, tự chỉ vào bản thân: “Ta có bệnh?”

“Người có bệnh rõ ràng chính là huynh không phải sao! Huynh là đồ si tâm vọng tưởng, khi sư diệt tổ, lại cả gan làm ra loại chuyện thối tha không biết xấu hổ như vậy!”

Nàng đứng ở bên cạnh Nam Y, vừa vặn có thể tách hai người ra, ánh mắt nhìn Bắc Tịch hung hăng như muốn cắn người vậy.

Bắc Tịch mặc kệ nàng, vươn một tay ra muốn nắm lấy góc áo của Nam Y, lại bị Đào Hề đánh hất ra: “Đừng có động tay động chân!”

Mắt thấy mu bàn tay đã nổi lên một mảng đỏ, ánh mắt của Bắc Tịch mới thay đổi.

Ánh mắt vốn đang còn lại chút tia sáng bỗng dưng lại trở nên u ám, cảm giác như có vài luồng khí đen đang không ngừng trào ra từ hai mắt.

Đào Hề bị doạ sợ, vô thức ngoái nhìn Nam Y, lại thấy sắc mặt của Nam Y cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Nàng nhẹ nhàng rút bàn tay đang bị Đào Hề nắm chặt ra, vỗ vỗ trên vai Đào Hề: “Tính tình của sư huynh con vẫn luôn không được tốt lắm, sau này không được động thủ với sư huynh nữa, đã biết chưa?”

Đào Hề lui về phía sau một bước, bỗng dưng cảm thấy như trời long đất lở, lời thề non hẹn biển năm đó không phải đều dối trá đúng không? Sư phụ làm như vậy là đang thiên vị sư huynh phải không?

Rõ ràng là trước kia, trước kia sư phụ không giống thế này.

Đào Hề cúi đầu không nói gì, nhưng Nam Y vẫn luôn nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm nghị cho nên nàng đành phải thoả hiệp: “Được rồi, con chỉ là nhất thời không tiếp nhận được chuyện này, sau này sẽ không làm như vậy nữa.”

Điều này Nam Y có thể hiểu được, cho dù là ai đột nhiên phát hiện ra sư phụ và sư huynh của mình kết thành đạo lữ cũng sẽ khó mà chấp nhận được.

Nói xong với Đào Hề nàng mới quay sang hỏi han Bắc Tịch, cầm bàn tay trắng nõn của hắn lên, khẽ xoa nhẹ lên vết thương ửng đỏ trên mu bàn tay: “Được rồi, không cần tức giận như vậy, Hề nhi vẫn còn nhỏ, ngươi có đau không?”

Đôi mắt của Bắc Tịch sáng lên, bỏ qua ý tứ trong lời nói của sư tôn, chỉ khẽ ấn lên vết thương nói: “Có đau.”

Nam Y bất đắc dĩ xoa nhẹ lên đó hai lần.

Đào Hề và Hoàng Phù đều phải thốt lên trước sự lật mặt của hắn.

Hoằng Phù khác với Đào Hề, ngay từ đầu hắn vẫn luôn ủng hộ sư huynh của mình, chỉ là sự việc phát triển có hơi ngoài ý muốn, nhìn thấy kết quả như vậy thì cảm thấy rất vui vẻ, sau khi phản ứng lại còn mỉm cười rạng rỡ.

Đào Hề không muốn hắn được vui vẻ cho nên nhéo lấy tai hắn không cho hắn cười.

Thân là một tu sĩ cấp thấp nhất, hắn không có thứ gọi là sức mạnh thiên phú hay là mang trong mình dòng máu cao quý cho nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Đào Hề, cho nên hắn chỉ có thể uất ức nuốt hết sự vui vẻ vào trong.

“Nếu các ngươi đã luyện xong rồi thì về trước đi.”

Bắc Tịch quay đầu lại nhìn hai người thì đã lập tức thay đổi sắc mặt, không nghiêm nghị nhưng cũng không lộ ra ý cười nào.

Đào Hề lè lưỡi, hừ một tiếng rồi bỏ đi, đang đi rồi lại như nhớ ra điều gì đó rồi quay đầu lại rống lên: “Ngươi còn không mau lại đây, giúp ta đi bắt thỏ!”

Nàng giậm giậm chân hai cái, Hoằng Phù nhanh chóng đáp lại, chạy về phía nàng.

Nam Y đứng ở đó nhìn hai người như suy tư điều gì, lại bị Bắc Tịch kéo kéo: “Sư phụ đang nghĩ gì vậy?”

“Không, ta không nghĩ gì cả.”

Nàng chỉ cảm thấy dường như Hoằng Phù và Đào Hề khá hợp nhau.

“Vậy sư phụ, chúng ta cùng đấu kiếm đi.”

Bắc Tịch nhìn thẳng vào mắt Nam Y mà nói, nếu như chỉ nhìn đối diện thì sẽ không cảm thấy hắn có gì bất thường, nhưng chỉ cần hơi hướng mắt nhìn sang chỗ khác thì sẽ nhìn thấy vành tai hắn hơi đỏ lên.

Không thấy nàng đáp lời, Bắc Tịch lại vội vàng bổ sung: “Gần đây ta muốn thử một loại kiếm pháp mới, sau này đến Đại Bỉ có lẽ sẽ dùng được.”

Nam Y đưa tay ra thu Bạch Yểm Kiếm trở về, đứng ở tư thế tiếp chiêu.

Bắc Tịch mỉm cười, hắn giơ kiếm lên, hai người bắt đầu so chiêu bằng kiếm trong đám sương mù ở sườn Thanh Vụ Sơn.

Cả hai người đều có kiếm pháp cực kỳ tinh vi, nhưng từ đầu đến cuối lại không va chạm vào nhau.

Nam Y khi vận kiếm thì chú trọng đến tốc độ, còn Bắc Tịch lại chỉ quan trọng hai từ tàn nhẫn, hắn có thói quen dùng những chiêu thức tàn nhẫn mỗi khi đối kiếm, ép đối phương đến mức không thể vung kiếm lên được nữa.

Nhưng như đối mặt với sư phụ, hắn lại không thể nào dùng được hai từ tàn nhẫn đó, chỉ có thể chờ nàng lao tới thì giơ kiếm lên chặn lại một chút, đừng nói đến chuyện áp sát sư tôn rồi làm gì tiếp sau đó.

Hắn đúng là đã làm như thế, nhưng không lâu sau đó thanh kiếm trong tay hắn đã bị người ta hất ra.

Nam Y nhíu mày, thần sắc có chút lạnh lùng: “Ngươi chỉ có một chút thực lực ấy thôi sao? Vậy mà cũng muốn tham gia Đại Bỉ của tông môn?” 

Nàng bắt đầu trở nên giận giữ cho nên Bắc Tịch cũng không dám lên tiếng, cũng không dám nhặt kiếm lên, thân hình cao lớn cúi đầu đứng trước mặt Nam Y, lúc bị nàng dạy bảo đáng thương vô cùng.

Hai người rơi vào trầm mặc hồi lâu sau đó Bắc Tịch mới lên tiếng: “Sư tôn, ta sai rồi.”

Nam Y đang suy nghĩ xem còn có công pháp gì tốt có thể dạy cho đồ đệ của mình dùng không thì nghe thấy câu này, nàng ngẩn người một lát, nhíu mày hỏi: “Ngươi sai ở đâu?”

Bắc Tịch mấp máy môi: “Đệ tử không nên luyện tập chểnh mảng, khiến sư tôn tức giận.”

“Vậy tại sao lúc nãy ngươi không phản công.”

Nàng cũng không phải ngu ngốc, từ đầu đến cuối Bắc Tịch luôn ở thế phòng thủ, nàng còn không nhìn ra được chắc.

Bắc Tịch lại cúi đầu không nói gì, chỉ lén lút ngước mắt lên, cẩn thận quan sát Nam Y, thấy sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng như vậy thì lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Chẳng lẽ muốn hắn nói là, bởi vì người đối diện là sư tôn cho nên không nỡ xuống tay sao?

Mà Nam Y ở bên kia đã bắt đầu dùng thần thức để tìm kiếm pháp bảo phù hợp với Bắc Tịch trong nhẫn trữ vật.

Đại Bỉ ở tông môn không giống với những nơi khác, ở đó có rất nhiều đệ tử không thể địch lại, đối phương quá mạnh, cho dù có vĩnh viễn phải chịu tổn thương không không thể nói ra, mặc dù nàng có thể lén tìm người khác gây sự.

Nàng sợ Bắc Tịch chỉ phòng thủ mà không tấn công thì sẽ không phải là đối thủ của người ta.

Lúc này Nam Y chẳng mảy may nghĩ đến chuyện Bắc Tịch chỉ là dùng những cách khác nhau để đối phó với những người khác nhau mà thôi.

Vừa mới tìm được một cái có vẻ dùng được thì Nam Y đã bị một lực nhẹ kéo đi.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là bàn tay thon dài trắng nõn của Bắc Tịch, chỉ dùng đầu ngón tay đã có thể giữ chặt lấy tay áo nàng.

“Hửm?”

“Sư tôn, người… giận rồi sao?”

Nam Y dở khóc dở cười: “Trong mắt ngươi ta dễ dàng nổi giận như vậy sao?”

Nói xong nàng đưa tay xoa lên nhẫn trữ vật một chút, lòng bàn tay dần hiện ra một miếng ngọc bội trắng muốt, nàng cầm ngọc bội tự tay đeo lên bên hông của Bắc Tịch, đồng thời nói: “Ngọc bội này có thể ngăn cản được một sát chiêu của những tu sĩ kỳ Hợp Thể, nếu như trong lúc giao đấu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi phải bóp nát nó ngay lập tức.”

Đại Bỉ của tông môn sẽ thiết lập một bảng xếp hạng đệ tử theo từng thế hệ, rất nhiều sư phụ cũng sẽ cho đệ tử của mình một vài bảo mệnh hay là sát chiêu gì đó, thứ này của nàng cũng chẳng đáng là gì.

Bắc Tịch cầm miếng ngọc bội tinh tế lạnh lẽo kia lên, bàn tay trắng nõn bao lấy miếng ngọc bội hơi trong suốt, cũng không biết cái nào trắng hơn nữa.

“Vâng.”

Ngoài miệng hắn đáp như vậy, còn trong lòng lại thầm nghĩ sẽ không bao giờ bóp nát nó, đây là thứ đầu tiên nàng tặng hắn đeo bên người.

Đưa đồ xong hai người lại cùng nhau ngồi ở đó nói chuyện phiếm, xem kiếm phổ, tuy có hơi nhàm chán nhưng vô cùng yên bình.

Chỉ có một mình Đào Hề lúc này là đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Nàng vừa mới cùng Hoằng Phù đi săn và nói chuyện, sau khi ăn thỏ nướng xong thì đang trên đường trở về nhà, một trận gió bỗng nhiên nổi lên khiến cho nàng không mở nổi mắt, đến khi mở được mắt ra thì nàng đã ở nơi mà xung quanh đều là vách tường.

Trước mặt còn có một thiếu niên đang ngậm cây cỏ trong miệng, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng.

Đào Hề lùi về sau một bước: “Này, ngươi làm cái gì vậy, doạ chết ta rồi đấy có biết không!”

Ngao Liệt nháy mắt đã đến ngay trước mặt nàng: “Ta chẳng có chỗ nào để đi, cho ta ở nhờ nhà ngươi một thời gian.”

Hắn hất cằm nói ra mấy lời vô cùng không biết xấu hổ khiến Đào Hề sợ ngây người.

“Cho ngươi đến nhà ta ở nhờ một thời gian? Ngươi đã tỉnh ngủ chưa?”

Đào Hề thật sự cạn lời.

Ngao Liệt vừa quay đầu đã lườm Đào Hề: “Thần tiên không cần ngủ, cái đồ tiểu hồ ly nhà ngươi thật không có chút kiến thức nào.”

“Ta mặc kệ, ta không muốn cho ngươi ở.” Đào Hề bị hắn ta mắng là đồ không có kiến thức thì tức đến run người, khoanh tay đứng sang một bên nói.

“Không được không được, ta đã bị người ta bắt ép đuổi ra khỏi Bắc Cảnh Tuyết Sơn rồi, giờ ta chẳng có nơi nào để đi, ngươi có thể nhẫn tâm để ta lưu lạc đầu đường xó chợ bị người ta đuổi giết sao?”

Đào Hề nghe đến chuyện bị người ta đuổi giết thì trong lòng không khỏi run lên, bỗng dưng nàng nghĩ đến chính mình ngày xưa cũng là bị người khác đuổi giết cho nên mới chạy đến Thanh Vụ Sơn.

Nhưng trước mặt con rồng này lại bày tỏ thái độ khác: “Ai đuổi giết ngươi? Không phải ta đã nói nếu giết thần sẽ bị trời phạt sao?”

Ngao Liệt chợt câm nín, một lúc sau mới tức giận gầm lên: “Ngươi quan tâm đến bọn họ làm gì! Dù sao thì ngươi cứ cho ta ở nhờ vài ngày là được rồi, ta sẽ không gây phiền toái gì cho ngươi đâu!”

Hắn ta làm như vậy đương nhiên là có suy tính riêng.

Trải qua hai ngày phiêu bạt trong thế gian, hắn chưa từng thấy ai có thể mạnh hơn sư phụ của tiểu hồ ly này, nếu đám người kia có đuổi đến đây, tốt xấu gì cũng sẽ có người liên thủ với hắn để đấu lại, còn việc đối phương có đồng ý hay không thì chẳng nằm trong vấn đề hắn cần suy xét, hắn chính là thần tiên, nữ nhân kia vừa nhìn là đã biết muốn tu tiên rồi, nếu như dám đắc tội hắn thì hừ hừ.

“Vậy tại sao ngươi lại đánh sư huynh của ta? Nếu ta cho ngươi ở nhờ sau đó ngươi lại đánh sư huynh ta nữa thì phải làm thế nào?”

Đào Hề đang cảm thấy hơi ấm ức, sư huynh và sư phụ bây giờ đang là đạo lữ, chắc chắn sư phụ sẽ càng thiên vị sư huynh hơn, nếu như nàng mang Ngao Liệt về, Ngao Liệt lại đánh sư huynh nàng, sau đó sư phụ lại trách tội nàng thì làm thế nào. 

Ngao Liệt cảm thấy phiền phức không chịu được, trừng mắt nhìn Đào Hề: “Ta đã nói với ngươi rồi, ta không đánh hắn nữa, trước đây ta không biết đó là sư huynh của ngươi, bây giờ biết rồi còn đánh hắn làm gì, ngươi đúng là con hồ ly thối tha lắm lời.”

Đào Hề: * * * * * * * Con rồng khốn khiếp!

Cuối cùng dưới sự uy hiếp của Ngao Liệt, Đào Hề phải sắp xếp cho hắn ở trong viện của mình.

May là thần tiên không cần ngủ, cho nên không đến mức phải tranh giường với nàng.
Bình Luận (0)
Comment