Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 57

“Thôi”. Nam Y mặc kệ ma tu này mai sau sẽ ra sao, chỉ nói một tiếng rồi nhận ma châu trong tay của Vô Giới. Đang muốn đập nát thì xung quanh bỗng truyền đến lực lượng ma khí cực kỳ quen thuộc, mũi nàng nhạy bén bắt được. Nam Y vừa có tâm niệm, đảo mắt một cái đã thu hạt châu chứa đầy ma khí trong tay lại.

“Trở về đi”.

Hạt châu kia đã mất tác dụng, tất nhiên Vô Giới sẽ không cần nữa. Hai người một trước một sau trở về khách điếm.

Nam Y ở trong phòng còn Bắc Tịch cúi đầu ngồi dựa ở mép giường. Sư tôn chưa nói tiếng nào với hắn đã ra ngoài rồi. Rõ ràng đã nói là hai người cùng đi, cuối cùng lại bỏ hắn ở lại.

Vừa rồi khi hắn mở mắt ra đã thấy giường đệm lạnh lẽo từ lâu. Sư tôn không ở đây, trong không khí đã chẳng còn hơi thở của nàng, thật tẻ nhạt. Nàng đã đi ra ngoài từ lâu rồi.

“Kẽo kẹt”.

Cửa gỗ cồng kềnh bị người chậm rãi đẩy ra. Bên trong không đốt đèn, chỉ có ánh sáng từ mặt trời chiếu vào qua cửa sổ. Một chút ánh sáng soi vào đầu giường, nơi đó có một người đang ngồi bất động.

“Bắc Tịch? Ngươi tỉnh rồi à?”

Nam Y hỏi. Ánh sáng hắt vào khiến nàng thấy rõ biểu cảm trên mặt của hắn. Không biết nên hình dung như thế nào nữa, ánh mắt hắn tối tăm, lạnh lẽo, trên đôi môi đỏ kia vẫn còn in dấu răng.

Người nọ tựa hồ mới vừa hoàn hồn. Biểu cảm u ám, lãnh đạm đều như thủy triều rút đi. Hắn ngẩng đầu nhìn Nam Y, biểu tình bắt đầu ôn hòa, ngoan ngoãn. 

Nam Y lại không muốn buông tha cho chính mình vừa rồi thấy được biểu tình kia. Nàng kéo người trước mặt vào trong lồng ngực “Ngươi làm sao vậy, lúc ta không ở đây, phát sinh chuyện gì sao?” 

Trong phòng cũng không có hơi thở của người khác, hắn bị làm sao vậy?

Bắc Tịch gối đầu lên vai nàng. Đầu vai mượt mà, mềm mại, thoang thoảng mùi hương mà hắn yêu thích. Lúc này, hắn mới mở miệng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn “Sư tôn đi đâu vậy?”

“Đi trừ ma”.

Có lẽ cảm thấy người bên cạnh có chút giận dỗi, Nam Y cũng thành thành thật thật đáp.

“Còn ta ở đây thì sao, Sư tôn quên ta thật rồi ư?”

Trong mắt kia hiện lên một tia u ám, hai bên tay nguyên bản đang buông xuống bỗng chặt chẽ ôm lấy người trước mặt.

“Ngươi, chẳng phải ngươi mệt mỏi sao? Ta muốn ngươi ngủ nhiều hơn chút nữa, nên mới không gọi ngươi”.

“Không phải chính Sư tôn đã đáp ứng, muốn đi trừ ma với ta sao? Còn dặn ta không được đi lung tung”.

Bắc Tịch chu đôi môi đỏ, hôn nhẹ lên cần cổ thanh lạnh của Nam Y, chậm rãi nói.

Nam Y bất ngờ, cảm thấy bối rối: “Ta, ta chỉ sợ ngươi quá mệt mỏi thôi.” 

Dù sao hắn cũng không ngủ mà lại muốn hôn nàng. 

Bắc Tịch bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên cong môi cười, giọng điệu càng hạ thấp xuống: “Nói cho cùng cũng là Sư tôn không để ta ở trong lòng thôi”.

Nam Y vội vàng khẽ vuốt trên sống lưng ấm áp bóng loáng kia vài cái, giọng điệu có vẻ khẩn trương: “Cũng không phải, ta chỉ là sợ ngươi mệt mỏi. Ngươi đừng giận nữa, sau này ta nhất định sẽ gọi ngươi được không?”

Hóa ra không gọi hắn, hắn sẽ giận dỗi, như vậy là muốn ở bên ta sao?

Trong lòng Nam Y nghĩ vậy lại thấy có ngọt ngào.

Không khí đột nhiên trở nên vặn vẹo. Nàng thu hồi ánh mắt ngọt ngào, chuyển thành sắc bén quét tới. Như là nghĩ đến điều gì, vội vàng thu cánh tay đang ôm Bắc Tịch lại.

Ngao Liệt cùng xuất hiện với Đào Hề. Vẻ mặt của Đào Hề quái lạ, còn Ngao Liệt lại là bộ mặt buồn nôn, nhìn Nam Y trợn trắng mắt.

“Này, các ngươi, các ngươi có phải là kiểu……”

Thật không thể tưởng tượng được, thường ngày Nam Y đối với hắn có bao nhiêu lạnh nhạt, có bao nhiêu hung tàn. Nhưng khi đối mặt với đồ đệ của nàng, đều khác xa một trời một vực.

“Đi ra ngoài.”

Nam Y ngữ khí lạnh lùng, không có đứng dậy. Nàng yêu cầu che giấu Bắc Tịch đi, bằng không, người hiếu kỳ qua đây xem càng ngày càng nhiều lên.

Đào Hề nghe xong ngữ khí của sư phụ, liền biết là nàng tức giận rồi, vội vàng kéo Ngao Liệt rời khỏi. Ngao Liệt không nhịn được lại nhìn thêm Bắc Tịch một cái.

Liếc một cái liền bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Bắc Tịch:

“Còn nhìn nữa ta mó.c mắt ngươi ra”.

Hắn phối hợp trốn vào trong ngực Nam Y, nhưng lại không giống tính tình tốt của Nam Y y.

Rõ ràng chỉ là một cái Nguyên Anh tu sĩ, Ngao Liệt lại bị dọa đổ ra mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người rời đi cùng Đào Hề. Ngoài cửa còn mơ hồ truyền đến tiếng cãi nhau.

“Bảo ngươi đừng di chuyển, ngươi lại không nghe. Giờ thì tốt rồi, sư phụ ta tức giận. Ngươi đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều”.

“Ngươi cũng không nghĩ nếu không phải có ta thì ngươi tới đây được sao, mang ngươi tới đã là tốt lắm rồi, lại còn oán giận!”

Nam Y cũng không để ý nữa. Tiểu bảo bối để cho người ta nhìn, trong lòng nàng cũng không vui vẻ gì. Chăn bông trên giường đều bị nàng đánh thành cái lỗ lớn.

Nàng ôm Bắc Tịch tay lại nắm thật chặt, “Ngươi mặc quần áo nhanh một chút, ta đi ra ngoài xem bọn hắn.”

“Vâng” Ở trước mặt Sư tôn, từ trước tới giờ hắn rất hung dữ. Lúc nãy được ôm, được nghe vài câu hứa hẹn, hắn kỳ thật đã không còn tức giận. Chỉ là vừa vặn gặp phải Ngao Liệt, bị người nhìn thấy sự việc thì có chút không vui.

Mà Sư tôn của hắn, thọat nhìn so với hắn còn ngại hơn, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Bắc Tịch không nói gì nữa, thành thật cầm y phục bắt đầu mặc vào. Ngoài kia liền truyền đến tiếng đánh đấm. Dường như có cái gì đó rơi xuống đất.

Bắc Tịch cong môi cười, trong mắt có ánh sáng hiện lên.
Bình Luận (0)
Comment