Người đăng: Cons
Thính Vũ Cư là một tòa cư lâu nhỏ nằm giữa Giao Đàm. Vì nó vốn là được xây lên để dành riêng cho Giao Bình và người nhà của ông. Nên nó cách 3 tòa kiến trúc chính của Nội Khu cũng chẳng xa, nhất là tòa Chính Sự Điện.
Giao Lan Lăng tay cầm theo giỏ bánh mật mà rảo bước. Nàng đến gặp phụ thân nàng chễ nửa canh giờ. Bởi lẽ đã thực sự lâu lắm rồi nàng chưa đem đồ ăn sáng tới cho cha nàng. Và suốt cả tháng nay hai cha con cũng không gặp mặt. Nên nàng muốn tự tay làm chút gì đó đem cho ông.
Tuy rằng chỗ bánh mật này chắc chắn không bằng được người mẹ quá cố của nàng làm, nhưng là do chính tay nàng nhào bột và chỉ nhào bột. Nên cũng chắc chẳng quá khó ăn.
Nàng đứng trước phòng sổ sách - nơi mà cha nàng, phó gia chủ thường xuyên ở lại để xem xét văn thư và điều hành việc trong gia tộc. Còn chưa tới gần cửa mà Giao Lan Lăng đã chợt ngửi thấy nồng nặc những hợp hương có công giúp người ta an thần, nhẹ nhõm. Nàng sốc hương mà đầu óc nâng nâng chao đảo.
Để quản lý được một gia tộc lớn đến chục vạn tộc nhân cả dòng chính lẫn chi, hàng vạn người phụ thuộc và mấy chục khu thuộc địa như vậy. Thì Giao Bình chắc chắn chẳng phải người rảnh rang gì. Một năm 365 ngày, một ngày đủ 12 canh. Khoảng thời gian ông KHÔNG làm việc suýt nữa là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Giao Lan Lăng lắc mạnh đầu giữ tỉnh táo, gõ cửa gọi:
“Phụ thân? Là con, Lan Lăng đây.”
Từ bên trong phòng vẫn chưa có lên tiếng trả lời, nhưng hai cánh cửa lớn bất chợt mở ra. Hiện lên trước mắt Giao Lan Lăng là mịt mù. Sương khói chỗ này, sương khói chỗ kia, ẩn ẩn trong những màn sương khói là vô số những “núi” sổ sách, ngọc giản nằm ngổn ngang bừa bộn. Thật giống như là một gian tiên sơn, tiên đảo thu nhỏ mà được tạo từ sổ sách với công văn.
Và Giao Lan Lăng chắc chắn chẳng cảm thấy chút không khí tiên cảnh gì ở đây cả. Mọi thứ thật nặng nề và lạ lẫm. Cha nàng thường đâu có bừa bộn như vậy?
Ngồi lấp ló phía sau những giá sách cao đến quá hai trượng. Giao Bình đang ngồi xếp bằng, tay trái thì đặt từng mai ngọc giản lên mi tâm để đọc, tay phải thì không ngừng ghi chép. Ông cau mày liên tục, mắt đảo lia lịa chẳng chút nghỉ ngơi. Mọi động tác đều nhanh và chuẩn xác đến chóng mặt.
Giao Lan Lăng cố nặn vẻ cười tươi bước tới vào, mùi bánh mật nóng hổi đan xen vào lẫn trong màn sương khói an thần.
Giao Bình bất chợt dừng mọi động tác lại trong đúng một nhịp thở, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Giao Lan Lăng bước lại gần, đặt giỏ bánh xuống rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nàng không dám làm phiền cha nàng khi ông làm việc, chỉ yên lặng ngồi nhìn ông. Hệt như hồi nàng còn nhỏ.
“Cha già đi nhiều quá”- Giao Lan Lăng tự thì thào.
Giao Bình giờ mới sắp 60, nhưng hai tóc mai của ông giờ đã bạc trắng. Hễ mỗi lần ông cau màu, thở gắt bực tức thì y như rằng những nếp nhăn trên gương mặt ông lại càng thêm dày đặc. Trông giờ không khác một ông lão 80.
Dù là trúc cơ tu sĩ cũng không thể trú nhan mà chỉ có thể giảm tốc độ lão hóa. Đã vậy, những người trúc cơ quá trễ và suốt ngày bận rộn đầu óc như Giao Bình thì hầu như chẳng có được năng lực đó. Giao Bình ngừng viết, tay buông ngọc giản xuống. Ông tự bóp trán rồi xoa đôi mắt thâm quầng của mình. Chợt ông cảm giác đầu có chút chao đảo, đuối sức suýt thì gục xuống may mà kịp điều tức lại được.
Giao Lan Lăng thấy vậy lo lắng định vòng ra bóp vai cho cha mình. Nhưng bị ông xua tay cản lại khiến nàng hơi hụt hẫng.
Giao Bình vẫn vuốt mắt, bình thản nói:
“Con đến trễ.”
Giao Lan Lăng hơi cúi đầu:
“Con xin lỗi thưa phụ thân.”
Rồi nàng ngay lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười:
“Nhưng con đem bánh đến cho người này. Là chính tay con nhào bột đấy. Ăn được haha.”
“Cứ để đó đi, dạo này việc tu hành thế nào rồi.”
“Dạ?! v-vẫn thế ạ.”- Giao Lan Lăng lại hơi cúi đầu. Chợt cảm giác hơi khó chịu.
“Ừm. Con phải cố gắng lên. Con vẫn trong độ tuổi tốt để luyện khí, thất bại vài lần cũng chẳng sao.”- Giao Bình lại tiếp tục đưa một mai ngọc giản lên mi tâm.
“Dạ vâng con biết.”- Giao Lan Lăng hơi xiết tay, nàng đã muốn nghe những lời nói khác.
“Biết là tốt. Chỉ cần con đột phá Khai Môn, ta mới có thể yên tâm giao cho con quản lý vài sự vụ nhẹ nhàng trong gia tộc.”
“Vâng thưa phụ thân.”
“Ừm. Ta cũng tính để con dần tiếp quản việc quản lý gia nhân. Trước là đám phàm nhân trong Nội Khu đã. Con yên tâm, ta sẽ cử người tới phụ con. Con cứ từ từ là được”
“V-vâng ạ.”
Giao Lan Lăng cúi đầu càng thêm sâu, nàng muốn ngẩng lên. Nhưng có một thứ sức mạnh vô hình nào đó đè nặng trong lòng nàng khiến cho nàng chẳng thể ngẩng được đầu. Nàng muốn nói một điều gì đó, nhưng cổ họng nàng khản đặc, mọi từ ngữ nàng muốn thốt ra đều như thật khó khăn và gai góc. Nàng đành phải chuyển sang nói những câu chữ quen thuộc và nhẹ nhàng. Nàng nói:
“Con xin lỗi thưa phụ thân.”
“Con có lỗi gì?”- Giao Bình không nhìn nàng.
“Con xin lỗi đã luôn tới trễ.”
“Chút thói quen vụn vặt thôi. Cố sửa là được”
“Con xin lỗi vì đêm qua đã bỏ ca hội mà trốn ra ngoài chơi”
“Ừ, tuổi trẻ mà, xông xáo là tốt. Lần sau cẩn thận là được.”
Giao Lan Lăng im lặng một lát rồi lớn tiếng:
“Con xin lỗi vì bản thân con kém cỏi, tới bây giờ vẫn chưa thể Khai Môn. Phụ công sức và kì vọng của phụ thân.”
“… Đừng nản chí. Chỉ cần kiên trì là được. Con mới chỉ thử đột phá có ba lần thôi mà, giữ gìn sức khỏe là sẽ không sao. Đến Hóa Long cũng đã phải cố gắng rất nhiều mới có được ngày hôm nay.”- Giao Bình đáp gọn và nhanh chóng.
Ngực Giao Lan Lăng phập phồng, hơi thở gấp gáp. Máu huyết dồn lên khiến nàng cảm thấy thật khó thở. Đắm chìm trong sự câm nín của chính bản thân mình, nàng khó khăn nặn ra từng chữ:
“con--”
“Con biết vì sao ta cho gọi con không?”- Giao Bình cắt lời, buông ngọc giản xuống.
“Dạ thưa, con không.”
“Con nha đầu Diêu Nhật vừa mới bị ngoại sự điện trách tội và tạm thu Lân bài.”
“Dạ?! Không. Không phải lỗi của tỷ ấy. Tất cả là do con ham chơi nên mới bắt tỉ ấy phải cho con đi theo.”
“Thôi. Ta đã nói rồi mà. Chuyện đó không quan trọng. Ta cũng đã lo liệu rồi. Nó sẽ không bị thu lân bài nhưng sẽ phải nhận thêm nhiệm vụ coi như trách phạt. Còn con. Khoảng thời gian này tốt nhất ở yên trong Thính Vũ Cư tu hành đi.”
“… vâng ạ. Tuân lệnh phụ thân.”
Giao Bình chợt thở dài:
“Ta đây không phải là cấm túc con. Ta muốn con tự nguyện và yên phận ở yên trong Thính Vũ Cư, không phí thời gian vào những chuyện vô bổ nữa.”
“Dạ.”
Giao Bình khẽ nhìn con gái ông, suy tư điều gì đó rồi nói:
“Khoảng thời gian tới, gia tộc sẽ không được bình yên lắm đâu.”
Chợt nghe phụ thân mình đổi chủ đề, theo thói quen, Giao Lan Lăng biểu hiện quan tâm và hỏi lại:
“Dạ đã có chuyện gì thưa phụ thân?”
Giao Bình lại nhìn con gái mình một lúc, rồi trong ánh mắt hiện lên một chút “thôi bỏ đi”. Ông phất tay, từ trong đống ngọc giản bừa bộn bay tới hơn mười mai nằm lơ lửng trên tay của ông. Ông đưa ra trước mặt Giao Lan Lăng.
“Đây là những tin tức liên quan đến tam ma điện được truyền về từ các thuộc địa trong những ngày gần đây. Nếu như con muốn thì có thể cầm lấy xem. Nhưng ta khuyên trước, chuyện này tốt nhất là con chưa cần quan tâm sâu làm gì. Cứ lo tu luyện đi.”
Giao Lan Lăng định đưa tay lên cầm lấy, nhưng ngay lập tức nàng lại rụt tay trở lại. Bởi nàng biết, hễ mỗi lần phụ thân nàng để cho nàng phải lựa chọn như vậy thì đều là liên quan đến những chuyện vô cùng hệ trọng kể cả là vui lẫn buồn.
Chỗ ngọc giản kia, chắc chắn sẽ chứa các thông tin, hình ảnh có thể sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn tới suy nghĩ và thế giới quan hiện tại của nàng. Thậm chí còn có thể kéo nàng xuống sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Và cha nàng thì luôn thích khiến nàng phải chọn lựa giữa việc có nên tiếp nhận một thứ gì đó đầy bất ngờ và kinh khủng đến với cuộc đời của mình hay không? Những chuyện như thế này đã diễn ra từ khi nàng còn rất nhỏ cho tới bây giờ. Quan điểm sống của ông là:
“Vận mệnh và con đường của mỗi người đều là do chính họ quyết định. Không oán không thán, không quay đầu. Nếu như ngập ngừng thì thôi, nhưng một khi đã lựa chọn thì phải sẵn sàng chứng kiến nhân sinh của chính mình thay đổi. Thậm chí là cái cuộc sống tươi đẹp mà họ luôn quý trọng, đều hoàn toàn có khả năng bị hủy diệt.”
Giao Lan Lăng nhìn chăm chăm vào hơn mười mai ngọc giản kia mà chìm trong suy nghĩ và thắc mắc. Là quan điểm này của phụ thân nàng đã sai, hay là chính phụ thân nàng và cả cái gia tộc này chưa từng tuân thủ đúng quan điểm đó. Nàng cũng chẳng thể nào biết.
Và rốt cuộc, nàng vẫn chẳng thể nào đưa tay ra và cầm lấy chúng. Chẳng thể nào đám ứng được cái kỳ vọng nào đó về “loài phượng hoàng vươn lên từ tro tàn” chẳng có chút liên quan nào của cha nàng đối với nàng.
Nàng thu tay lại, tự nắm lấy mình và cúi đầu. Thoáng sau, nàng còn có thể nghe rõ thấy tiếng cha mình thởi dài.
Giao Bình thu lại đống ngọc giản. Ông thầm tự trách mình hơi mất bình tĩnh. Đáng lẽ ra ông không cáu giận mà cố trút hết sự bực dọc lên đầu con gái của mình. Bằng cách cố đè cái gánh nặng đó lên vai nàng như vậy. Giao Lan Lăng khả năng như thế nào? Ông tất nhiên biết rõ hơn ai hết.
Nhưng sau đó rốt cuộc ông vẫn nói:
“Con biết tranh chấp giữa tam ma điện với gia tộc chúng ta chứ?”
Có lẽ là ông không muốn nhìn thấy con gái ông cứ trẻ con mãi như vậy.
Giao Lan Lăng gật đầu. Người của Giao gia và toàn bộ dải Ngọc Liên này ai mà chả biết chuyện đó?
Giao Bình lại tiếp tục:
“Bọn chúng đã tuyên chính thức tuyên chiến với chúng ta rồi.”
“dạ?”
“Ừ. Tin tức này chẳng thể nào mà cản lại được. Chắc lúc này đám tán tu với phàm nhân ở cả hai cổng vào Giao Kiều cũng đã biết được rồi. Đám gia lão thì cãi nhau om xòm. Con hiểu tại sao ta muốn con yên tĩnh ở một chỗ chứ?”
Giao Lan Lăng cúi đầu cắn môi, cảm giác thật tội lỗi và kém cỏi vì gây thêm nỗi lo âu cho cha nàng.
“…Dạ vâng, hài nhi đã hiểu ạ.”
“Aizz. Lan Lăng à.”
“Dạ thưa phụ thân.”
“Con cũng nên tập trưởng thành dần đi. Nên có chính kiến của riêng mình, tự chọn cho bản thân một con đường. Thế giới này cường giả vi tôn, không thể cứ mãi dựa dẫm vào người khác được. Ta…”
Giao Bình bóp trán lắc đầu rồi tiếp tục:
“Ta… Chẳng thể nào mà bên con cho đến cuối đời được. Cũng chẳng đủ sức nữa. Sau khi gia tốc qua được cơn sóng gió này, chắc ta sẽ từ chức thôi.”
Giao Lan Lăng định nói gì đó phản đối. Nhưng Giao Bình chỉ lắc đầu cười, cản lại:
“Thể trạng của ta ra sao ta đương nhiên biết. Con cũng đừng lo cho ta. Con phải biết chú tâm tới chính mình. Phải cố gắng lên! Bị chuẩn đoán là Phế Giai thì có sao chứ? Mọi hệ thống đo lường đều vẫn có thể sai mà, vậy nên chúng luôn được đổi mới trong xuyên suốt lịch sử. Mà kể có cả đúng thì có sao chứ?! Từ cổ chí kim, biết bao nhiêu đại năng, vĩ nhân đều bị chuẩn đoán là Phế Giai nhưng cuối cùng vẫn đạt thành tựu to lớn đó thôi. Con là con của Giao Bình ta! Là con của mẫu thân con! Ta tin con không hề là phế vật. Ta tin con chắc chắn sẽ làm được, con phải…v.v…”
Giao Lan Lăng đã sớm chẳng còn nghe thấy cha mình nói cái gì. Trông nàng thật đờ đẫn. Như một cơ chế phòng vệ chẳng biết được sinh ra từ khi nào và tại sao? Tuy ánh mắt nàng hướng về bài thuyết giảng đầy hăng say và tâm huyết trước mặt. Nhưng tâm trí Giao Lan Lăng đã sớm chạy trốn về một nơi nào đó thật xa xăm.