Người đăng: Cons
Giao Đàm có kỳ hoa tên gọi là Lan Lăng. Hoa đẹp tuyệt trần và chẳng còn gì khác. Không dược tính, không độc hại, cũng chẳng chứa nổi chút linh.
Ngoài việc vào những đêm trăng, hoa Lan Lăng miên man bung nở tạo thành một màn mỹ cảnh, mà có thể đem ra ví von với cảnh Thượng Cổ Quảng Hàn Tiên Cung bay giữa ánh trăng rằm trên tận chín tầng trời ,được truyền lại qua biết bao lời thi ca ra. Thì chúng chẳng có tác dụng gì cả.
… … Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra.
Theo từng thanh âm cọ xát nặng nề kéo lê, trái tim của Giao Lan Lăng lại đập nhanh thêm một nhịp.
Cánh cửa đá mở hết, Giao Lan Lăng chậm dãi bước qua màn chiếu ảnh.
Ánh sáng bình minh chợt hiện ra, khiến nàng phải vội che lại đôi mắt.
Nghe từng tiếp nhịp tim đập mạnh bên màng nhĩ. Giao Lan Lặng chợt đứng đó chờ đợi những câu “Nào ta đi” xuất phát từ Diêu Nhật hoặc Tích Nguyệt.
Để rồi chỉ lát sau, nàng chợt bàng hoàng nhận ra rằng nàng đã chờ đợi trong vô ích.
Lần trốn đi này là chủ ý của cá nhân nàng. Và chỉ của một mình cá nhân nàng.
Đối mặt với sự thật đó và biết mình phải chấp nhận nó, nhịp đập của trái tim Giao Lan Lăng lại loạn nhịp.
Rồi nàng lấy cuốn tự truyện “U Hà Nộ Đào” cũ nát từ dây chuyền trữ vật ra vuốt ve, ngắm nghía nó như một kẻ mất hồn.
Từ tận sâu thẳm trong thâm tâm, nàng biết rằng chỉ cần mình bước thêm một bước nữa, thì có lẽ nàng sẽ chẳng thể nào quay đầu lại được nữa. Nàng sẽ chẳng còn là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Giao gia, chẳng còn phải là đứa con gái, người thân cận duy nhất của người cha cô độc và mệt mỏi của nàng.
Sẽ chẳng còn những miếng bánh mật, chẳng còn hai người tỷ tỷ Tích Nguyệt và Diêu Nhật… Và đồng thời sẽ chẳng còn những lời hứa sáo rỗng. Chẳng còn những ánh mắt đố kị và thù ghét vô cớ từ những người lạ mà nàng chưa quen, càng chẳng còn những ánh mắt thương hại và trìu mến như là sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ nụ cười trên môi nàng của những kẻ còn lại… Sẽ chẳng còn Giao Lan Lăng.
Với một nụ cười chợt nở trên môi, Giao Lan Lăng như là đã đưa ra được quyết định. Nàng cất bước, đi thẳng về hướng bình minh.
… AAAAAAAA!
Giao Lan Lăng tỉnh dậy với tiếng hét kinh hoàng. Sắc mặt nàng tái nhợt, toàn thân ướt lạnh mồ hôi. Nàng ngước mắt lên, vẫn là mái trần nhà và những chùm linh đăng quen thuộc.
Nàng hít thở một hơi, vẫn là cái hương thơm dịu được tạo từ sàn nhà được làm từ Trầm Mộc của Tính Vũ Cư quyện với hương thủy mộc trôi nổi khắp mặt Giao Đàm mà ngày nào nàng cũng ngửi. Nàng mệt mỏi quay đầu sang một bên và thấy ánh bình minh luôn bị che khuất quá nửa phía sau những dãy Ngoại Khu đang dần ló rạng bên ô cửa sổ.
Nàng đưa tay trái lên nhìn. Tay nàng vẫn trắng trẻo, mềm mại, thon gọn và đầy đủ như ngày nào. Chợt có những hình ảnh xoẹt nhanh qua tâm trí nàng. Cảnh tượng hai tên tán tu tan xác, cảnh tên cuối cùng bị cắt đầu ngay trước mắt nàng, cuối cùng là cảnh be bét của Tiểu Cẩu nằm thoi thóp. Nàng bật khóc.
Đưa hai tay ôm lên mắt, nàng cố cản lại đôi dòng nước mắt tuôn. Nhưng nàng chỉ có thể liên tục khóc gào một câu:
“ta xin lỗi… ta xin lỗi… ta xin lỗi…”
…
Trời đã tối.
Trong phòng nghị sự của Giao gia, Giao Bình bỗng gục đầu xuống bàn.
Cũng may lúc này ông là người duy nhất còn ở lại đây, nên không có ai phải chứng kiến cảnh trụ cột tinh thần duy nhất lúc này của toàn bộ gia tộc suy sụp.
Mấy ngay nay tuy có vẻ cực kì êm đềm. Đám tán tu và phàm nhân khắp hai bờ nam- bắc Giao Kiều tuân thủ đúng theo điều kiện qua cầu một cách hợp tác đến lạ thường. Chẳng còn có ai hò hét biểu tình, gây chống đối. Chẳng có thêm bất cứ điều khoản gây sức ép nào tới từ sáu thế lực chống lưng. Thậm chí đến cả tam ma điện hoàn toàn im lìm. Tất cả các thuộc địa từ lớn cho đến nhỏ, đều không còn báo lại bất cứ hành động phá hoại hay chém giết gì nữa. Mọi thứ hoàn toàn yên bình, cứ như chưa từng có bất cứ sự kiện gì xảy ra vậy.
Và điều này càng khiến cho tâm trí của Giao Bình bị dày vò. Và phải hoạt động gấp 3-4 lần công suất hơn bình thường. Không giây phút nào, ông không lo sợ kế hoạch tự vệ phản công duy nhất mà ông có sẽ bị bóp chết trong trứng nước.
Trong đầu ông luôn liên tục hiện lên những câu hỏi “nhỡ kế sách thất bại thì sao?”, “lỡ như nó không có tác dụng??”, “phụ thân người sao còn chưa trở về?”,…
Lúc này đây, trông mặt mũi Giao Bình phờ phạc, đầu trắng xóa, má hóp đen. Ông đã tới giới hạn của chính mình.
Chợt từ bên ngoài có tiếng gọi
“Bẩm phó gia chủ.”
Giao Bình mệt mỏi, không muốn ngóc đầu dậy. Nhưng tiếng gọi ở bên ngoài vẫn cứ lặp đi lặp đi lại, tới khi nó buộc ông phải kéo lê thân mình ngoài dậy.
“Vào đi.”- Giọng Giao Bình trầm ổn một cách gắng gượng. Được sự cho phép, một tên Kim Lân Vệ từ bên ngoài bước vào, quỳ một chân xuống, truyền âm bẩm báo.
“Dạ thưa phó gia chủ, đại trận hộ gia đã vào trạng thái sẵn sàng, chỉ đợi lệnh của ngài thì nó sẽ được khởi động.”
“Tốt. Các thuộc địa có thêm tin tức gì không?”- Giao Bình truyền âm lại.
“Dạ thưa, đều không có ạ. Khắp phạm vi điều tra của chúng ta đều không có bóng dáng chúng. Ngay cả những hang ổ của tam ma điện bị chúng ta điều tra ra giờ cũng chẳng còn bóng người. Chúng cứ như là đã biến mất hoàn toàn thưa ngài.”
“Ừ.”- Giao Bình đưa tay lên bóp trán, ông thực sự muốn đoán được bước đi tiếp theo của tam ma điện. Nhưng tất cả những gì ông đạt được chỉ là một cơn nhức đầu tạm thời. Rồi là nét mặt của ông lại trở lên nghiêm túc vô cùng, hỏi:
“Vậy các gia lão có động tĩnh gì không?”- Giao Bình lại hỏi.
“Dạ bẩm. Các gia lão hầu như không có hành động gì khác với thường ngày. Chỉ là đêm qua các Ám Lân được cử đi giám sát chấp pháp gia lão suýt nữa bị phát hiện. Có 2 người bị ngộ thương.”
“Ta biết rồi. Chữa trị cho họ thật tốt. Thời gian sắp tới, điều động hết tất cả Ám Lân Vệ còn đang ẩn thế trong Giao Đàm. Giám sát hết tất cả Giao Đàm và Giao Kiều không nghỉ cho ta.”
“ Điều động tất cả sao thưa ngài?”
“Tất cả.”
“Giám sát tất cả sao ạ?”
“Đúng!”
“Dạ vâng.”
“Còn gì khác nữa không?”
“Dạ thưa, còn một điều mà lần trước ngài bảo thuộc hạ khi nào rảnh thì điều tra ạ.”
“Ừ. Cứ nói đi”
“Dạ. Lần trước, ngài có lệnh cho thuộc họ theo dõi hồ sơ về việc định cư và nhân khẩu của gia tộc. Thì thuộc hạ phát hiện ra một điều khá lạ.”
“Việc gì?”
“Dạ thưa. Đó là số tộc nhân dòng chính lúc này định cư ở Giao Đàm ít hơn ít nhất gấp đôi so với tộc nhân dòng phụ ạ.”
“Ồ? Tại sao.”- Giao Bình cau mày.
“Dạ thưa. Có vẻ như tầm 10 năm trở lại đây, tộc nhân dòng chính, đặc biệt là những người trẻ và tư chất tốt đều bị điều hết ra khỏi ra tộc ạ. Còn lượng tộc nhân dòng phụ được điều vào Giao Đàm để bồi dưỡng tu luyện, xung công thì ngày một nhiều lên.”
“Vậy sao?… Hình như là chính sách “chiết cành” của Vạn Hóa đại gia lão đúng không?”
“Dạ vâng ạ. Đúng thế. Tất cả các tộc nhân dòng chính còn trẻ và có tư chất hoặc là được điều đi để tọa trấn và mở rộng thuộc địa, hoặc là được gửi vào các tôn môn lớn để thẩm thấu. Còn những tộc nhân dòng phụ, hoặc là có tư chất, hoặc là có tạo nghệ cao thì đều được đưa đến Giao Đàm để rèn luyện.”
Giao Bình xoa đầu nhớ lại, thì hình như đúng là có việc này thật. Chẳng trách là tại sao dạo này trong Giao Đàm lại nhiều người dòng phụ đến như vậy. Cũng có lẽ là do ông ít khi bước ra khỏi phòng nghị sự với thư phòng nên không để ý. Nhưng mà, sự chênh lệch như vậy đúng là hơi quái lạ. Ông lại truyền âm hỏi:
“Vậy điểm kì lạ mà ngươi thấy là ở đâu?”
“Dạ thưa. Năm đó khi đưa ra chính sách này. Gia chủ đại nhân đã không cho thông qua ạ.”
“?? Phụ thân sao?... à ta nhớ rồi. Khi đó phụ thân còn trách Vạn Hóa đại gia lão rằng đã về đại thư viện nghỉ hưu rồi còn lo chuyện bao đồng. Mà khoan. Vậy tại sao phụ thân ta đã bác bỏ rồi mà gần 10 năm nay chính sách đó vẫn được thực hiện?”
“Dạ thưa. Đúng thực là nó không được thực hiện ạ. Ít nhất thì trong sổ sách không có ghi lại việc nó được thông qua. Nhưng có vẻ như nó vẫn được ngầm thực hiện dưới nhiều dạng khác. Cho đến bây giờ hiện trạng như bây giờ đây ạ.”
Giao Bình trầm ngâm một hồi rồi hỏi tiếp:
“Vậy bên nội sự gia lão có điều gì bất thường sao?”
“Dạ không thưa ngài. Nội sự gia lão vẫn khỏe mạnh bình thường, có lẽ là do ngài bận trăm công nghìn việc nên không để ý. Chứ năm ngoái nội sự gia lão vừa lấy thêm người thiếp thứ mười bảy. Vẫn là một tộc nhân dòng phụ.”
“Ý ngươi là…”
“Hầu như tám phần tộc nhân dòng phụ ở trong Giao Đàm lúc này, đều có dây mơ rễ má với 17 người thiếp của nội sự gia lão ạ.”
Giao Bình chợt ngộ ra. Ông chắp nối các dữ kiện lại rồi gật đầu liên tục thầm bực tức:
“Giỏi! Giỏi lắm. Toàn một bọn vô dụng ngoài việc ăn chơi hưởng thụ rồi tham nhũng bòn mót ra thì không được chút tích sự nào cả. Đợi đấy.”
Giao Bình ngay lập tức tạm gác lại truyện này. Bởi vì bây giờ ông đang có truyện quan trọng và nguy cấp hơn nhiều phải lo. Truyện sâu mọt trong nhà thì khi nào rảnh tay thì ông sẽ giải quyết một thể. Ông lại nói:
“Việc này, thì ngươi cũng cử thêm 1-2 người đi theo dõi nội sự gia lão đi. Lão mà có thêm ý tưởng “tuyệt diệu” gì thì báo với ta. Cần thì xử lý tại chỗ cũng được. Lúc này gia tộc không cần thêm gánh nặng phiền phức nào nữa.”
“Dạ vâng ạ.”
“Tốt. Nếu như không còn việc gì thì ngươi lui đi.”
“Dạ vâng.”
Đột nhiên Giao Bình lại nhớ tới một truyện. Ông liền gọi tâm phúc của mình lại:
“Đợi chút.”
“Dạ.”
“Kiến Lâm này, ngươi ở trong gia tộc bao lâu rồi.”
“Dạ thưa. Kể từ khi được ngài ban cho ơn tái sinh, thuộc hạ đã phục vụ trong gia tộc được gần 20 năm rồi ạ.”
Giao Bình gật đầu, lấy từ nhẫn trữ vật ra một cuốn sách cũ kĩ, rách nát, trên bìa ghi bốn chữ “U Hà Nộ Đào.”
“ Vậy ngươi đã bao giờ nghe nói đến cuốn sách này chưa?”
Kiến Lâm nhìn một hồi, không thấy gì đặc biệt. Lật thử vài trang ra xem cũng chẳng có gì đặc sắc hay huyền ảo. Chỉ giống như vài trang nhật kí của vài vị tiền bối nào đó trong Giao gia kể lại về những tâm trạng tiêu cực của họ. Xem được một lúc, thì hắn cau mày lắc đầu trả lại.
“Dạ, thứ cho thuộc hạ nông cạn. Thuộc hạ chưa từng nghe tới nó.”
Giao Bình nghe thế chỉ gật đầu. Để hắn lui ra. Khi chỉ còn lại một mình, ông băn khoăn xem không biết có lên tới Đại Thư Viện một chuyến hay không?