Người đăng: Cons
Trời đã tối.
Xung quanh cổng Giao Kiều bờ phía bắc chỉ còn lác đác hơn trăm ánh lửa trại. Đa số những người vốn định ở lại để đợi tới lượt mình được lên Giao Kiều đều đã kéo nhau rời đi từ lúc sáng. Bởi vì đêm trước đó, tất cả bọn họ đều đã nhìn thấy những kí hiệu Huyết Nguyệt đỏ tươi màu máu trên trán hơn chục xác chết. Không cần hỏi cũng biết, đó chắc chắn đều là những thám tử của Giao gia đang ẩn mình trong dòng người ngoài cổng.
Những xác chết đó, bất kể là trùng hợp hay là có người sắp đặt, đều nằm ở những vị trị rời rạc và giãn cách một khoảng nhất định trong khu vực hơn nửa quanh cổng vào Giao Kiều.
Từ vị trí lộ thiên cho tới khoảng cách dàn đều đủ để cho mấy ngàn người trong khu vực đều có thể nhìn thấy của những xác chết đó, thì dù là phàm nhân hay là tu sĩ cũng đều tự hiểu được rằng. Lời cảnh báo này của Bái Nguyệt Điện là muốn để cho toàn bộ dòng người đang vây quanh cổng vào Giao Kiều lúc này biết điều mà rời đi, đừng có xen vào chuyện giữa Giao gia và tam đại ma điện. Và tất nhiên, chẳng ai muốn làm kẻ ngu hay một kẻ hiếu kì cả. Tất cả bọn họ đều chọn tạm thời rời đi, đứng ngoài quan sát trận quyết chiến khốc liệt mà có lẽ không thể nào tránh khỏi giữa hai thế lực này.
Nhưng trên đời thì luôn có những kẻ khác người. Hoặc là bị điên, hoặc là vượt trội hơn hẳn những người khác. Bọn họ không những không chịu rời đi mà thậm chí còn tiến lại gần cổng vào gần hơn trước. Tụ tập thành một chùm.
Mà những người này, người nào người nấy cũng có một thân tu vi, chiến lực hay kĩ nghệ hơn người. Đa số bọn họ đang muốn đợi xem Giao gia và tam đại ma điện lao đánh nhau, đánh càng to càng tốt, để họ có thể thừa nước đục thả câu.
Lúc này, ở gần một đống lửa nhỏ mập mờ nằm cách cổng vào Giao Kiều gần như xa nhất. Có một con Xích Sa Xà lớn bằng bắp tay của một người đàn ông trưởng thành đang núp sau những bãi đá đen thui. Lưỡi của nó giờ đã có thể cảm linh, có thể loáng thoáng cảm nhận được mật độ linh chảy trong vạn vật xung quanh. Và nó đang vô cùng cẩn thận quan sát con mồi của mình.
Ngay từ cái ngày mà nó thông linh thành công, nghe được tiếng gọi của Thiên Yêu và quyết định từ bỏ giống loài của mình để hóa yêu. Nó đã luôn bị dày vò bởi cơn khát máu nhân loại.
Nhưng máu thịt của nhân loại bình thường, vì nồng độ linh quá thấp, nên đã sớm chẳng còn thỏa mãn được nó. Còn tu sĩ của nhân loại thì quá mạnh, nó không dám làm liều. Nên cơn khát của nó đã bị kéo dài hơn một tháng nay rồi. Toàn thân nó đã đau ngứa đến không thể nào chịu nổi được nữa.
Cũng may mà đêm nay Thiên Yêu đã rủ lòng thương mà chiếu cố đến nó. Con mồi mà nó đang rình rập lúc này có vẻ như là một nam tính nhân loại. Tuy nó vẫn chưa lột xác hay hóa hình lần nào nên những gì mà lưỡi của nó “nhìn” thấy vẫn chỉ là những đoàn nhiệt độ và linh.
Nhưng mà dựa theo mật độ linh thì con mồi của nó cũng không quá mạnh, tuy là vẫn hơn hẳn nhân loại bình thường nhưng so với nó vẫn chẳng đáng là gì. Tuyệt hơn nữa là hắn chỉ đang ngồi có một mình, xung quanh không còn nhân loại nào khác.
“Đây là một bữa ăn ngon”- Từ tận trong tiềm thức nó đã biết được điều đó.
Con Xích Sa Xà kiên nhẫn chờ đợi rất lâu. Cuối cùng thì nó cũng đã đợi được đến lúc linh của tên nhân loại kia vơi đi, đó là biểu hiện của nhân loại khi chúng đã ngủ.
Con Xích Sa Xà trườn nhẹ ra sau lưng con mồi của nó. Nó co toàn thân lại lấy đà rồi phóng thẳng tới! Nhe nanh tiết độc nhằm cổ của tên nhân loại mà cắn.
Phập!
Mũi kiếm nhọn xuyên từ miệng của Xích Sa Xà thẳng tới đuôi của nó một đường thẳng tắp gọn gàng.
“Khà khà. Đúng là ông trời có mắt mà. Đang đói mà tự dưng có con tiểu yêu xà tới nộp mạng.”
Yến Trường Thanh vui sướng mà độc thoại:
“Nào nào. Phải thêm tí lửa chứ, cái giống Sa Xà này da dày khó chín lắm. Ui đấy, chưa gì đã có mùi thơm rồi. Biết thế đem theo mấy lọ gia vị đi. Thêm lửa nào.”
Yến Trường Thanh ném thêm củi với lá khô vào đống lửa. Máu rắn nhỏ tí tách vang lên những tiếng xèo xèo khiến hắn chảy cả nước miếng.
“Ngươi cũng thật có tâm trạng ăn uống a.”- Bỗng có tiếng người vang lên. Chẳng biết từ lúc nào mà đối diện Yến Trường Thanh đã xuất hiện một lão già lưng gù có bướu đeo khăn che miệng. Đôi mắt lão trắng dã vô hồn.
“Ồ, mắt ngươi làm sao vậy?”
“Ngủ không đủ giấc thôi.”
“À thế hả? Ăn không?”- Yến Trường Thanh giơ con rắn lớn lên.
“Nó còn chưa chín.”- Lão già không thèm nhìn hắn lẫn con rắn đến một cái.
“Ơ hớ. Vậy mà ta tưởng đám người Tế Cổ Điện các ngươi thích ăn thịt tươi máu sống chứ.”- Yến Trường Thanh cười mỉa.
Lão già lưng gù ánh mắt lạnh ngắt lườm Yến Trường Thanh. Đây rõ ràng đang sỉ nhục lão, hay đúng hơn là giận cá chém thớt. Và lão đoán được lý do tại sao.
Lão khẽ chống cây gậy trúc dò đường trong tay xuống đất để lấy đà đứng lên. Sau cái lớp khăn che mặt, môi lão hơi vểnh lên. Lão nói với một giọng không có vẻ gì là giận:
“Xích Sa Xà ăn cát sỏi để cường hóa lớp da bên ngoài. Ngươi không lột da nó mà cũng chỉ dùng lửa thường để nướng thì đến khi nào mới chín? Không những vậy, nếu không bỏ túi độc ra thì cũng không tốt đâu. Tuy là không độc chết được cao thủ tứ chuyển như ngươi nhưng mà vị thịt sẽ đắng, ăn không ngon.”
“Hà hà. Ta không ngờ lão Tản Đà ngươi cũng quan tâm đến việc ăn uống đấy.”
“Đâu có đâu có. Ta nuôi cổ cũng phải để ý đến mấy thứ này mà. Có những loại cổ chỉ có thể nuôi bằng thịt, có loại chỉ có thể dùng túi mật rắn để nuôi. Đây đưa đây ta chỉ cho.”
Yến Trường Thanh hiếu kì, sảng khoái đưa cây kiếm đang xiên con rắn cho Tản Đà. Lão Tản Đà rút ra một con dao nhỏ, đưa lên xoẹt xoẹt vài đường. Lớp da của con Xích Sa Xà dụng xuống để lộ phần thịt trắng muốn. Lão lại rạch thêm vài đường, tất cả nội tạng của con rắn cũng lần lượt tuôn ra. Lão Tản Đà mỉm cười đưa lại cây kiếm cho Yến Trường Thanh.
Yến Trường Thanh nhìn lão rồi cười lớn, không chút sợ sệt nhận lại thanh kiếm rồi bắc lên lửa để nướng.
Mỡ rơi tí tách. Không còn lớp da, con rắn chín nhanh hơn hẳn. Thịt nó trắng mà thơm nghi ngút. “Chín rồi đấy, thử đi”- Giọng Tản Đà cười cười.
Yến Trường Thanh nhìn chỗ thịt rắn đó thật sâu rồi cũng cười, hắn khen:
“Ngươi gọi chiêu này là gì?”
“Độc Toản Phong Vũ.”- Tản Đà cười kiêu ngạo thách thức Yến Trường Thanh.
“Hay! Tuy rằng đám Tế Cổ Điện đáng ghét các ngươi mọi rợ thật nhưng cũng phải công nhận rằng các ngươi thật có nhiều trò hay đấy. Ngươi làm thế nào mà được thế?”
“Hà hà. Tiểu đạo mà thôi. Ăn nhanh đi, thịt nguội bây giờ đấy. Ăn xong thì ta sẽ giải thích cho.”
Yến Trường Thanh nhìn Tản Đà đầy thâm ý. Hắn phải thừa nhận rằng mình không thể nhìn ra chỗ thịt rắn này đã có vấn đề gì. Chỉ là trực giác của một kẻ lão làng cho hắn biết rằng chắc chắn không nên ăn chỗ thịt rắn này.
Ngay từ lúc Tản Đà đứng lên hắn đã biết là lão gù này muốn giở trò rồi. Thậm chí hắn còn đã sớm cảm nhận được lòng đất dưới chân mình có dấu hiệu của sự chuyển động. Có vẻ như lúc Tản Đà gõ gậy đứng lên, lão đã gieo xuống hoặc ra lệnh cho một thứ gì đó tiến tới chỗ hắn. Chắc rằng chỉ cần lão ta ra lệnh là cái thứ đó sẽ trào lên tấn công.
“khà khà. Sao thế? No rồi hả”- Tản Đà cười cợt mỉa mai.
Yến Trường Thanh chợt bật cười. Rồi đưa chỗ thịt rắn lên cắn xuống một miếng lớn, nhai vài cái rồi nuốt chửng. Ngay lập tức, cổ họng hắn có cảm giác đau đớn như hàng trăm ngàn nhát đao điên cuồng bá đạo chém lên thành cổ họng. Miếng thịt càng trôi xuống, những nhát chém đó càng rơi xuống xuống tận vùng dạ dày.
Linh Hải đan điền của Yến Trường Thanh chấn động dữ dội. Hắn cảm thấy bụng mình cồn cào đau đớn như bị chảy máu trong. Linh khí của hắn dần dần hóa thành toán loạn tan tác.
Ngồi ở đối diện, Tản Đà đắc ý mà cười thật lớn. Bỗng nhiên nụ cười của lão tắt ngủm. Vì lão cảm nhận được rõ ràng linh khí và nhịp thở của Yến Trường Thanh đang dần ổn định trở lại.
Yến Trường Thanh tuy trán ướt mồ hôi, nhưng vẫn lắc đầu cười sảng khoái. Hắn há miệng hít vào một ngụm thật lớn. Linh trong toàn bộ phạm vi 10 mét xung quanh liền bị hắn nuốt ngược trở về.
Tuy vẻ bề ngoài của Yến Trường Thanh vẫn không có gì thay đổi. Nhưng bên trong Linh Hải, Chân Diễm của hắn bùng cháy dữ dội một màu hắc huyền. Ngọn Chân Diễm quỷ dị tạo cảm giác đầy u oán dần dần gặm nhấm hàng ngàn đao khí từ miếng thịt rắn cho tới khi chẳng còn chút gì.
Con ngươi của Tản Đà co rút, nhìn Yến Trường Thanh thở rốc rồi lại cười lớn với mình:
“Thịt rất ngon!”
“ngươi sắp hoàn thành tứ chuyển rồi sao?”- Giọng Tản Đà đầy kiêng kị, lão mới chỉ tứ chuyển trung kỳ. Nếu như bây giờ thực sự trở mặt đánh nhau thì lão sẽ gặp khá nhiều bất lợi.
“Cũng mới hoàn thành thôi. Hà hà.”
Tản Đà cười, cúi đầu lắc. Lão gõ gậy trúc trong tay xuống đất vài cái để chứng tỏ với Yến Trường Thanh rằng lão đã thu lại đòn đánh lén. Lão cảm thán:
“Dục Niệm chi đạo quả không hổ danh là khó lường nhất trong tứ đạo cực đoan. Tu vi ngươi tăng nhanh như vậy là phúc hay là họa đây?”
Yến Trường Thanh hòa hoãn ngồi xuống, cười:
“Ha ha, đến ngươi mà cũng lo cho ta thì đúng là thiên hạ này sắp đại loạn thật rồi.”
“Hừ. Chẳng qua là dù ta ghét ngươi, nhưng những kẻ vừa mắt ta cũng chỉ còn vài người thôi. Cho tới khi ta luyện ra được cổ vương thì tốt nhất là các ngươi đừng chết vội. Nếu có chết thì là phải chết dưới cổ của ta.”
“Haha. Vậy thì ngươi cứ yên tâm. Ta còn sống dai lắm. Mà thôi. Không đánh trống lảng nữa. Đến lượt ngươi giải thích đấy. Ngươi rõ ràng không luyện đao mà sao lại có được thủ đoạn tạo ra đao khí bá đạo như vậy được?”
Tản Đà cũng giữ lời. Lão ngồi xuống giơ tay phải lên. Linh khí truyền tới, lòng bàn tay phải của lão nhúc nhích, hiện ra từng đường chỉ đen dài nối từ năm đầu ngón tay xuống tới tận cổ tay lão rồi mất hút. Lão giải thích:
“Cổ này ta đặt tên là “Đao Khách”. Khi vừa luyện thành trứng, ta liền đem gieo vào đầu mấy chục tên cao thủ dùng đao, bất kể là phàm nhân hay tu sĩ, để bọn chúng thay ta nuôi cổ. Cổ này ta tạo ra có khả năng nhạy cảm với sự sắc bén và bá đạo đặc thù của đao khí. Nên chỉ có thể được nuôi sống khi được cấy vào đao khách thực thụ, những kẻ thường xuyên vận dụng đao khí.
Bọn chúng càng dùng đao, càng suy nghĩ về đao, càng vận dụng đao khí thì cổ này càng nhanh trưởng thành và cắn nuốt hết bộ phận thần kinh liên quan đến kí ức và cảm giác dùng đao của chúng. Đồng thời cũng tích trữ một bộ phận đao khí. Sau đó ta tới thu thập những cổ thành công trưởng thành và bện thành một bộ dây thần kinh nhân tạo chứa đựng mọi cảm giác với đao và kí ức dùng đao của bọn kí chủ.
Sau đó ta gắn nó vào tay phải rồi nối thẳng đến não bộ của chính ta. Thế là tự nhiên ta trở thành một đao khách nhất đẳng. Rồi sau đó luyện ra đao khí cũng chẳng mất chút thời gian nào.”
Yến Trường Thanh há hốc mồm. Hắn không thể không công nhận rằng đám bọn người này tuy rằng bị điên và mọi rợ nhưng mà cũng thật đáng sợ. Cái mớ kiến thức vừa rồi hắn nghe mười phần mà chỉ hiểu được có bảy. Và hắn thừa biết rằng Tản Đà còn chưa giải thích hết. Nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn rằng:
“Ngươi thực sự muốn báo thù tới điên rồi.”
Tản Đà nghe vậy trầm mặc vô cùng lâu, lão ta giơ tay phải của mình lên trước mặt như kiểu đang ngắm nghía. Nhưng không, lão đã mù từ lâu rồi. Mù bởi vì đem Đao Khách cổ này nối vào não bộ của mình. Nhưng lão không hề hối hận. Vì với lão, để trả thù thì hi sinh mỗi đôi mắt thì có đáng là gì?
Rồi lão bỗng mở miệng nói:
“Thật không ngờ tác phong của Bái Nguyệt Điện các ngươi cũng kém đến như vậy. Đến quá muộn.” Yến Trường Thanh tiếp lời:
“Đúng rồi đấy. Làm ta đợi đến sôi cả bụng. Này ăn thịt rắn không”- Yến Trường Thanh hào sảng chia sẻ “bữa tối” của mình.
“Giữa đường gặp chút việc riêng. Mong nhị vị lượng thứ.”
Giọng nói này bất nam bất nữ. Ngay khi nó vừa dứt thì dưới ánh trăng bỗng hiện ra một người trùm áo đen. Kẻ đó vừa xuất hiện liền cúi đầu tỏ vẻ muốn tạ lỗi với hai người Tản Đà, Yến Trường Thanh:
“Tàn Nguyệt Sứ-Tử Âu xin ra mắt nhị vị.”