Người đăng: Cons
Tiểu Cẩu đứng hình trong vài nhịp thở. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức lùi lại về phía sau để tránh khỏi lòng bàn tay của Giao Lan Lăng. Hắn ngắc ngứ đáp lời:
“Ta-ta không… SAO! Uống thuốc khỏi rồi.”- Hắn cố gắng lờ đi những nhịp tim đang run rẩy của mình để cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
Giao Lan Lăng nghe vậy liền mỉm cười cười một lần nữa:
“Ngươi không sao là tốt rồi. Cảm ơn ngươi”- Nàng cúi đầu trước Tiểu Cẩu, giọng nói của nàng thực sự thanh thản và chân thành.
Tiểu Cẩu xiết tay, tự nhủ với lòng mình là “thân nam nhi thì không được phép bị chùn chân bởi cái tình cảnh này”. Thế là hắn hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Hắn ép mình phải nhìn thẳng về phía Giao Lan Lăng và nói:
“Ngươi không cần cảm ơn. Cứu người gặp nạn là chuyện thường tình thôi mà.”
Nghe được những lời đó, Giao Lan Lăng cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Cẩu với một vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Nàng cảm thấy hình như Tiểu Cẩu đã hiểu sai ý của nàng. Nàng đúng là biết ơn hắn vì hôm đó đã lao lên ngăn mấy tên tán tu lại, dù cho chính hắn cũng không đủ sức. Nhưng nàng cảm ơn hắn không phải vì cái lý do đó. Nàng cảm ơn hắn bởi vì hắn đã bình an. Nếu hắn mà gặp mệnh hệ gì thì chắc chắn nàng sẽ bị những mặc cảm tội lỗi hành hạ cho đến cuối đời. Còn việc tại sao bản mình lại cảm thấy tội lỗi thì nàng cũng chẳng giải thích nổi.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, nàng chẳng cần phải bận tâm gì thêm nữa.
Nàng vẫn cứ cười nói với Tiểu Cẩu:
“Đừng như vậy. Nếu như không có ngươi hôm đó thì ta chắc chắn sẽ chết. Ta đã hại ngươi bị liên lụy thì ít nhất hãy để ta nói một câu cảm ơn. Được không?”
Giao Lan Lăng nghiêng đầu cười chúm chím. Đôi má lúm đồng tiền của nàng hiện lên khiến Tiểu Cẩu đứng đó không khỏi thầm khen một câu “tuyệt đẹp”. Mặt hắn lại hơi ngượng đỏ.
“Khụ khụ… Cũng có gì đâu? Ta cũng đâu làm được gì nhiều? Người cứu ngươi thực ra sư phụ của ta. Nếu không có ngài thì mọi chuyện đã chẳng xong rồi. Có đúng không sư phụ?”- Tiểu Cẩu quay về phía Lão Cẩu với ánh mắt cầu cứu. Giao Lan Lăng cũng quay ra nhìn theo.
Tuy được xướng tên nhưng Lão Cẩu dường như chẳng chút để tâm. Lão vẫn cứ thản nhiên bỏ mấy miếng hoa quả ở trên bàn vào miệng nhai rôm rốp. Thậm chí là còn không biết từ nào mà lão đã lôi cái ghế gần bàn trang điểm ra ngồi vắt chéo chân nữa cơ?
“SƯ!PHỤ!”- Tiểu Cẩu nghiến răng gằn từng chữ. Lòng thầm bực bội với cái lão già khó ưa này. Tới lúc này, Lão Cẩu mới giả nghe thấy. Lão quay ra nhìn về phía một nam một nữ này với một bản mặt lơ ngơ:
“Ớ? Hai ngươi chim chuột xong rồi hả?”
Và thế là những cảm xúc khó chịu đan xem của Tiểu Cẩu đã có được cái thớt để chém lên. Hắn đáp trả:
“Xong lâu rồi. Vậy sư phụ bất lịch sự xong chưa?”- Hắn cố tình nhìn thẳng về chỗ hoa quả mà Lão Cẩu đang ăn và cái ghế mà lão đang ngồi.
Lão Cẩu vẫn chẳng thèm bận tâm, cứ thế mà tiếp tục cầm một quả gì đó lên cắn. Lão vừa nhai vừa nói:
“Cũng sắp xong rồi, đợi tí. Thông cảm nhá, tại lão già cả sức yếu. Không đứng yên một chỗ đợi đám thanh niên các ngươi ve vãn nhau lâu được. Mỏi chân, đói bụng.”
Tiểu Cẩu đang phải khổ sở chống chọi lại những cơn ngượng ngùng của tuổi thanh thiếu niên mà thầy hắn cứ cố tình đâm chọc. Hắn vừa thẹn vừa giận nên thành ra buột miệng quát lớn:
“Lão mà đói cái gì? Trước khi tới đây lão đã tạt qua nguyên bốn quán ăn nơi Ngoại Khu rồi nhá! Ta mới là kẻ không đ--”- Hắn lấy tay tự bịt miệng giữa chừng và từ từ quay ra nhìn Giao Lan Lăng đang đứng đó cười khúc khích.
Tiểu Cẩu biết mình đã lỡ miệng. Hắn sợ bị bại lộ vai diễn nên cố chữa cháy:
“S-sư phụ à. Ngài phải nể mặt chủ nhà nữa.”
Lão Cẩu đáp lời bằng cách nhổ phụt cái hạt trong miệng về phía Tiểu Cẩu. Lão thản nhiên xua tay, nói:
“Diễn trò làm gì nữa? Dẹp đi.”
“Nhưng!...”- Tiểu Cẩu hết nhìn về Lão Cẩu mặt đang trơ ra như đá, rồi lại liếc qua Giao Lan Lăng đang che miệng cười có vẻ sảng khoái vô cùng. Cuối cùng hắn cũng đành chịu thua mà đứng sang một bên.
Giao Lan Lăng cảm thấy tâm trạng mình lúc này rất là thỏa mái. Bao nhiêu sự khó chịu bị cộng dồn, chất đống suốt những ngày qua đã chợt vơi mất không biết bao nhiêu.
Nàng cố gắng ngừng cười và hỏi:
“Vậy là hai người các ngươi không phải sư đồ sao?”
Tiểu Cẩu gãi tai, cười gượng:
“hề hề. Không.”
Giao Lan Lăng mím môi, vui vẻ hỏi:
“Vậy tại sao lại phải đóng giả làm sư đồ? Bộ có sự huyền diệu nào sao?”
“a, ha, ha. Cũng không.”
“ử?? Vậy tại saoooooo?”- Giao Lan Lăng khẽ nheo mắt.
Tiểu Cẩu đang loay hoay không biết phải tóm gọn đầu đuôi mọi chuyện ra thì Lão Cẩu lên tiếng: “Giúp cuộc hành trình thêm dễ dàng một chút ấy mà.”
“Sao lại dễ dàng hơn?”- Giao Lan Lăng thắc mắc.
“Vì bất cứ chuyện gì cũng sẽ đều dễ dàng hơn nếu như ngươi có kế hoạch và kịch bản để làm theo.”
“…Ta không hiểu. Lão nói rõ hơn được không?”- Giao Lan Lăng lắc đầu.
Lão Cẩu không trả lời nàng mà chỉ điềm đạm vuốt râu mình và nhắm mắt mỉm cười một vẻ đầy ẩn ý.
Thấy vậy, Giao Lan Lăng càng cảm giác khó hiểu. Nàng liên tục thầm tự hỏi rằng có ẩn ý nào khác trong cả hành động lẫn cử chỉ lão ta chăng?
Và sau một hồi bế tắc, nàng quyết định mở miệng xin Lão Cẩu giải thích lại cho kỹ. Nhưng đúng lúc đấy thì Tiểu Cẩu đã giơ tay ra cản nàng lại.
“Dừng dừng!”- Hắn liên tục xua tay và lườm đểu về phía thầy mình. Ngay sau đó hắn giải thích luôn:
“Chúng ta làm vậy để lừa gạt ngươi khác. Chủ yếu là kiếm mấy đồng lẻ để ăn lấy sức lên đường thôi. Chứ không có ý xấu gì đâu.”
“Sai!”- Lão Cẩu chợt quát, cái vẻ “đầy ẩn ý” của lão giờ đã biến mất tăm. “Sai chỗ nào?!”- Tiểu Cẩu phản bác lại.
“Sai là suy nghĩ của ngươi. Chúng ta rõ ràng là trao đổi công bằng với người ta. Là trao đổi! Chứ không phải lừa gạt hay trộm cắp gì hết. Từng có hạ thấp danh phẩm của lão.”
“Hừ! Lại còn không phải?! Đáng lẽ ra ta phải nhận ra bản chất thật của lão vào mấy ngày đầu mới đúng. Chỉ trách ta tuổi nhỏ ngu dốt để mặc cho lão lợi dụng vẻ ngoài ngây thơ khả ái của ta để lừa lọc người khác. Và giờ thì đã lún quá sâu vào ma đạo, không thể rút chân ra nổi rồi.”
“Vớ vẩn! Ta lừa ai? Lừa lúc nào? Đấy là dạy học cho bọn họ ngươi có hiểu không? Lạ dạy học rồi nhận tiền công chứ không phải lừa đảo! Lão Cẩu này tuy rằng tiện thì tiện thật. Nhưng chưa bao giờ tiện đến thế nhá! Ta có nguyên tắc. Có danh dự. Và cả chuẩn mực của ta ngươi có hiểu không?! Hừ. Cái thằng oắt đần độn vô ơn như ngươi thì hiểu thế quái nào được.”
“Ta không hiểu? Đúng! Ta không hiểu nên hồi mới lên 10 mới đứng canh gác để lão trèo tường lẻn vào nhìn con gái nhà người ta tắm.”
“Là bắt yêu quái!... Yêu quái ba đầu.”
“Ha há. Rồi cái lần ta 12 tuổi. Chỉ vì lão giả vờ chấm vài nốt đen lên người mà báo hại ta phải kéo lão đi khắp mấy thành trấn để xin tiền chưa bệnh. Đã vậy lão còn cố tình lợi dụng sự khả ái, chân thành của ta để lừa biết bao nhiên tiền của vị đại phu đó! Đã vậy lão còn trộm luôn cả củ sâm quý mấy trăm năm của nhà người ta. Bắt ta trở thành đồng phạm của lão.”
“Giề?! Thằng oát con nhà ngươi đêm đó cũng đã giành ăn hơn nửa củ mà giờ còn than vãn cái gì? Mà không phải nhờ lão mà ngươi có được cái thể trạng hơn người này sao?”
“Cái cứt ý! Củ nhân sâm đó đắng bỏ cha ra mà lão còn nói dối là ngọt vô cùng. Biết thế ta đã không ăn!”
“Hừ hừ. Khi đấy ngươi không ngoạn đúng một miếng đâu nhá. Đã nghiện lại còn ngại?”
“bla…bla…bla”
“bla…blo…blo”
bịch!
Giao Lan Lăng ngồi bên khung cửa sổ rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà phì cười. Nàng ôm bụng cười đến mức thấy khó thở, chảy nước mắt.
Nghe tiếng cười vui lanh lảnh của nàng. Hai thầy trò Tiểu Cẩu đình chỉ việc cãi cọ.
Tiểu Cẩu gãi trán, tạm thời á khẩu không biết phải nói gì? Còn Lão Cẩu thì ngồi đó khẽ mỉm cười. Ánh mắt lão liếc qua cuốn sách mà Giao Lan Lăng đánh rơi trên mặt đất. Bốn chữ “U Hà Nộ Đào” đập thẳng vào tâm trí của lão.
Trong một cái thoáng qua, ánh mắt điềm tĩnh của Lão Cẩu chợt xuất hiện một dao động cực nhỏ. Sau đó lão lại khẽ liếc nhìn Giao Lan Lăng.
Giao Lan Lăng cuối cùng cũng cười xong. Nàng cố gắng thở đều và hỏi:
“haha. Hai người thường xuyên cãi nhau như vậy sao?”
Tiểu Cẩu gãi đầu đáp lại:
“cũng không hẳn. Thỉnh thoảng căng thẳng quá thì cãi nhau cho đỡ căng thẳng thôi. Ừm… chắc vậy ha há.”
“Cãi nhau nhiều lúc cũng là việc tốt. Nó giúp ta hiểu được đối phương hơn.”- Lão Cẩu đế thêm vào. Những lời nói đó khiến cho Giao Lan Lăng ngạc nhiên vô cùng. Nàng hình như chẳng mấy khi cãi nhau với ai bao giờ, nên không nghĩ đến điều đó.
Với nàng thì cãi cọ luôn đồng nghĩa với xung đột, là một chuyện rất xấu. Nàng không thể nào và cũng chưa lần nào cảm giác thỏa mái khi phải cãi vã hay tranh luận trái chiều với một ai đó về bất cứ điều gì. Theo nàng thì việc tươi cười và cho qua mọi chuyện luôn là một giải pháp vô cùng hữu hiệu. Chí ít thì ai cũng có vẻ vui còn nàng thì tránh được việc phải tham gia xung đột.
Mà cũng từ lối sống đó mà nàng được gán với cái danh tiếng đệ nhất mỹ nữ của dải Ngọc Liên. Hiện thân của chuẩn mực về cái đẹp và sự dịu dàng,…
Lúc này đây, Giao Lan Lăng cảm giác như mình đang đối diện với cả một khoảng trời mới vậy. Nhưng có điều nàng không dám bước thêm một bước nào về phía khoảng trời mới đó nữa. Bởi vì lối đi đó đồng thời cũng là vực thẳm.
Giao Lan Lăng bỗng hỏi:
“Việc cãi vã thực sự là vui như vậy sao?”
“Thỉnh thoảng. Ừ… Ngươi chưa từng cãi nhau với ai sao?”
“Ta…ta… Không-có…Không… ta cũng không biết.”- Giao Lan Lăng cúi đầu.
Lão Cẩu trầm tư quan sát biểu hiện của nàng lẫn luồng linh khí ít ỏi đang càng lúc càng teo nhỏ của nàng.
Rồi lão lên tiếng:
“Cãi vã, không hẳn là xung đột. Mà là đối mặt với chính mình và nói ra những thứ mà mình muốn nói, mặc kệ tất cả những vật cản xung quanh. Ngươi cãi cọ không chỉ là để bảo vệ chính kiến và những gì ngươi CHO là đúng. Mà đó còn là thuận theo bản tâm của chính ngươi mà mặc đúng kệ sai. Để cho những cảm xúc của ngươi cuốn theo những lời mà ngươi chôn dấu sâu trong lòng tuôn trào ra mà không màng hậu quả. Những khi ngươi THỰC SỰ tranh cãi với một ai khác thì đó là những lúc ngươi được là chính ngươi!”
Giao Lan Lăng cúi đầu. Đôi mắt nàng trợn tròn mà đồng tử thì co rút.
Những lời Lão Cẩu vừa nói giờ vẫn nổ đoàng từng đợt sấm bên tai nàng. Từng câu từng chữ đó đánh động thẳng vào nội tâm luôn được giấu kín của nàng một cách lạ thường. Thẳng vào những thứ mà nàng chưa từng dám đối mặt.
Trong một phút bị bảo trùm bởi những dòng suy nghĩ và cảm xúc hỗn mang. Lan Lăng cất tiếng:
“Hãy nói thêm đi.”
Tiểu Cẩu hơi ngơ ngác. Hắn cảm nhận được bầu không khí trong gian phòng này đột nhiên bị biến đổi và có thứ gì đó huyền diệu vừa mới diễn ra. Nhưng mà hắn chẳng sao giải thích nổi nó điều gì và tại sao? Điều đó khiến hắn hơi khó chịu.
Ánh nhìn của Lão Cẩu vừa mới trở lại vẻ bình thản và thờ ơ như trước. Quan sát đến đây, sự nghi ngờ và giả định trong lão càng mãnh liệt. Và những luồng linh khí tuy nhỏ bé nhưng vẫn đang không ngừng đậm đặc linh trong đan điền của Giao Lan Lăng chính là minh chứng tốt nhất. “tại sao ta không để ý sớm hơn?”
Lão Cẩu đứng dậy, phủi quần phủi áo và từ tốn nói với Giao Lan Lăng:
“Hôm nay đến đây thôi. Một lão già với một tên thiếu niên ở lại quá lâu trong phòng của một vị tiểu thư như thế này đúng thật là không tiện. Nhất là của vị đại tiểu thư của Giao gia hùng mạnh này nữa. Lão đây còn chưa muốn bị hiểu lầm rồi bị ăn đòn gì đâu.”
Giao Lan Lăng ngơ ngác. Nàng như trở lại bình thường mà vội vã nói:
“Ý lão là sao? Lão định đi ư? Nhưng- nhưng còn sớm mà!...”- Giao Lan Lăng đột nhiên im lặng dù cho nàng không hề đành lòng.
Lão Cẩu cười, bình tĩnh nói:
“Nha đầu ngươi đừng lo. Lão tạm thời còn đang ở lại Giao Đàm. Hôm nay chỉ là chào hỏi thôi.” Giao Lan Lăng thấp thỏm nhìn lão, sau đó nàng lại quay ra nhìn Tiểu Cẩu. Tiểu Cẩu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy lắm nhưng vẫn gật đầu với nàng, khiến ánh mắt nàng yên tâm lại chút ít. Và thế là chẳng cần vòng vo gì nhiều, Lão Cẩu cứ thế cáo từ và cất bước rời đi.
Nhưng ngay cái lúc mà lão lướt qua Giao Lan Lăng vẫn còn đang ngơ ngác. Vẻ mặt lão bỗng hiện lên một vẻ vô cùng tình cờ và ngạc nhiên. Lão cúi xuống, nhặt một cuốn sách đang nằm ở dưới đất lên đưa về phía Giao Lan Lăng, lão nói:
“Sách của ngươi sao?”
Giao Lan Lăng ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn lên cuốn sách. Đến lúc này thì nàng mới nhận ra là cuốn “U Hà Nộ Đào” đã không còn ở trong tay nàng. Và thế là nàng gật đầu xác nhận.
Lão Cẩu bình thản gật đầu xã giao. Rồi theo quán tính, lão đưa bìa sách lên xem và đọc kĩ từng chừng. Với một vẻ bình thường, lão lại hỏi:
“Tên cũng hay. Cuốn sách này là về những gì vậy?”
“Hả? À. Chúng chỉ là những cuốn tự truyện của những vị tiền bối trong gia tộc ta thôi.”
“Ồ. Vậy sao? Lão xem qua chút được không? Nhìn thế này thôi chứ hồi trẻ lão cũng là một con mọt sách đấy.”
Giao Lan Lăng gật đầu. Nàng chẳng có lý do gì để từ chối.
Được sự cho phép, Lão Cẩu mở cuốn sách ra và lật liên tục các trang giấy với một tốc độ cực nhanh giống như là lật chơi cho vui. Còn chưa được 3 cái chớp mắt sau thì lão đã trả lại cuốn sách cho Giao Lan Lăng và thật sự dẫn Tiểu Cẩu rời đi.
“Hai người chắc chắn sẽ còn quay lại chứ?”- Giao Lan Lăng vộ hô.
“Chắc chắn còn mà!”- Tiếng Tiểu Cẩu vọng lại. … … Hai thầy trò Lão Cẩu rời khỏi Thính Vũ Cư và trở về điểm hẹn đợi Tích Nguyệt tới đưa họ trở về Ngoại Khu.
Tiểu Cẩu đứng trên cầu gỗ nhìn mặt nước trao đảo ở ngay sát dưới. Sau một hồi đắn đo, hắn rốt cuộc cũng cất tiếng hỏi:
“Lão đã nói gì với nàng ta vậy?”- Hắn dùng mật ngữ.
Lão Cẩu nhìn trời mà thở dài. Ngay khi mà Tiểu Cẩu tưởng rằng lão ta sẽ lại làm bộ dạng cao nhân để câu sự chú ý thì lão lại dùng mật ngữ nói thẳng:
“Lúc mới đối mặt với con nhóc đó ngươi bị gì vậy? Xuất hiện hoài niệm bất chợt nào sao?”
“!S-sao sao lão biết?”- Tiểu Cẩu lui lại một bước.
“Nhìn cái bản mặt “đứng hình hồi tưởng” của ngươi khi đó là biết rồi.”
“C-có chuyện gì sao?”- Tiểu Cẩu cau mày.
“Có. Đã vậy chuyện còn rất lớn”- Khi đó Lão Cẩu cũng đã hồi tưởng.
“Chuyện gì?”- Tiểu Cẩu có dự cảm chẳng lành.
“Có kẻ đang ngầm dẫn đạo cho con nhóc đó.”
“? Là ai?... thì sao?”
Lão Cẩu lắc đầu. Ánh mắt lão chợt đầy hoài niệm và tang thương. Lão thì thào:
“Nhưng có lẽ ta biết lý do.”
“Lý do? Lý do gì?”
“Con nha đầu đó, có lẽ là Đạo Chủng… Dục Niệm Đạo Chủng.”