Người đăng: Cons
Lão Cẩu chẹp miệng bước ra khỏi phòng của Giao Lan Lăng. Vừa bước ra khỏi cửa thì Tiểu Cẩu, vốn đang úp tai vào tường để nghe lén, lên tiếng chất vấn:
“Tại sao lão lại lôi ta vào chuyện này?”- mặt hắn vẫn còn hơi đỏ.
Lão Cẩu không trả lời cũng chẳng dừng bước, đi một mạch ra khỏi Thính Vũ Cư, lão như đang chìm trong suy nghĩ.
Còn Tiểu Cẩu thì vẫn cứ kiêm quyết gặng hỏi liên hồi. Mỗi lần Lão Cẩu im lặng như vậy thì đều khiến cho hắn có những cảm giác vô cùng khó chịu, mà phần nhiều trong đó là lo sợ.
Suốt cả chặng đường về khu ở của gia nhân cấp cao. Bầu không khí giữa hai thầy trò bọn họ luôn nhiễm nặng một màu bí bách.
Rốt cuộc, sau khi về đến nhà và đóng chặt cửa. Lão Cẩu mới mở miệng nói:
“Ngươi có tin tưởng lão không?”
“Hả?! Sao tự nhiên…?”- Tiểu giật mình, đờ người ra một lúc rồi chậm dãi gật đầu.
Suốt kể từ khi quen biết, tuy lão đã lừa hắn làm rất nhiều việc hắn không ngờ tới. Nhưng tất cả những việc đó luôn dẫn đến những kết quả có lợi và hữu ích cho cả hắn lẫn người khác. Và lão cũng chẳng bao giờ bắt ép hắn phải làm những gì mà hắn không thật sự muốn. Lão cũng đã cứu mạng không biết bao nhiêu lần và luôn ở cạnh bên mỗi khi hắn thực sự cần ai đó ở bên cạnh. Vậy nên, tin tưởng vẫn còn là một từ khiêm tốn.
Lão Cẩu vẫn nhìn thật sâu nơi ánh mắt của học trò mình. Ánh mắt lão mông lung nhưng đồng thời cũng quyết đoán vô cùng. Lão nói vội vã:
“Vậy ngươi tin vào những gì mà lão làm chứ? Tin rằng những hành động của lão là có ý nghĩa, chứ không phải viển vông?”
Con ngươi của Tiểu Cẩu co rút lại dao động không ngừng, hơi thở hắn dần gấp. Hắn lại thấy được ánh mắt đó của lão, cái ánh mắt lạc lối nhưng điên cuồng sẵn sàng hi sinh tất cả chỉ để đạt được mục đích nó. Giờ hắn đang trực tiếp nhìn vào nó. Chúng như biển khơi sâu thăm thẳm và tối đen tĩnh mịch.
Hẳn cảm giác linh hồn mình đang bị đôi ánh mắt này nuốt chửng. Hắn sững người trong sự sợ hãi.
Đột nhiên, ánh mắt của Lão Cẩu thay đổi. Lão đưa tay lên bịt mắt, vuốt mặt. Rồi chính lão cũng dần cảm thấy khó thở. Phải qua một lúc, lão mới quay lại được vẻ thờ ơ thường ngày. Lão tới bàn, tự rót cho mình một chén trà, đưa lên miệng, nhưng dừng lại không muốn. Lão nói:
“Ba ngày. Sau ba ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi Giao Đàm và tiếp tục lên Bắc Hoang.”
Tiểu Cẩu im lặng, đứng nhìn lão. Suốt từ lúc đi vào Giao Đàm, Lão Cẩu đã luôn bị thất thường như vậy. Hắn không biết rằng liệu lão có trụ nổi cái ba ngày đó hay không? Liệu hắn có trụ nổi?
“Vậy ta phải làm gì?”- Tiểu Cầu vẫn gật đầu hợp tác. Bởi vì hắn cảm nhận được một sự đau đớn không tên nào đó mà thầy hắn đang phải gánh chịu. Ấy vậy mà lão vẫn muốn chịu đựng sự đau đớn đó thêm ba ngày nữa. Thì dù có phải là lên núi đao hay là xuống biển lửa thì hắn cũng sẽ san sẻ cùng.
Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng và quyết tâm ngây thơ và cái xiết tay tràn đầy nghị lực non trẻ của Tiểu Cẩu, Lão Cẩu phì cười đánh rơi cả chén trà trên tay, may quá là trà nguội.
Lão cười một cách đáng ghét:
“Ngươi làm như lão bắt ngươi đi giết người phóng hỏa gì không bằng vậy? Đừng lo, trong ba ngày sắp tới ngươi chỉ cần tháp tùng cho đại tiểu thư nhà người ta là được. Không cần căng thẳng.”
Vẻ căng thẳng của Tiểu Cẩu dịu bớt, hắn híp mắt hùa theo:
“Lại còn không? Từ trước tới giờ lão toàn dụ ta làm toàn những chuyện kinh khủng. Ai mà biết giờ lão định lừa ta làm cái gì? Hừ. Nhiều lúc ta cảm thấy như lão đang muốn biến ta thành một cái bản sao bỉ ổi và vô sỉ y như lão vậy.”
“Ahaha. Được như vậy thì đã phúc tổ cho nhà ngươi. Vinh hạnh thế còn gì?”
“VINH hạnh. Vậy, ta sẽ được cái gì?”- Tiểu Cẩu cọ cọ hai đầu ngón tay mà cưởi đểu.
“Được đi chơi cùng mỹ nữ còn gì nữa.”- Lão Cẩu quay mặt đi đầy khinh bỉ.
“Lão không thấy sáng nay chưa gì đã có vài tên vớ vẩn tới tìm ta chút giận sao? Lão xem này, ta bị đánh đến què cả tay mà lão có cho ta viên đan dược nào đâu? Toàn cho người ngoài không thôi.”
Lão Cẩu nghe vậy có vẻ rất tức tối, liên tục vả vào đầu của Tiểu Cẩu. “Ngươi còn dám nhắc lại chuyện đó?! Khốn kiếp! Rõ ràng đã bảo ngươi nhẹ tay thôi để còn êm chuyện mà ngươi lại suýt nữa hủy tu vi hắn. Báo hại lão tốn mấy viên đan dược. May mà chưa mất luôn một kiện phòng hộ linh cụ. Ngươi có biết là nếu bán đi chúng đáng giá bao nhiêu không hả? Giờ mà còn ở đấy mà kể nể? Đúng là nuôi báo cô, đồ phá của!”
“Cái gì?! Lỗi đâu phải tại ta?”
“Thế chẳng lẽ tại lão?”
“Hừ. Chẳng qua là cái tên đó yếu quá thôi chứ. Chứ ta đã nhẹ tay lắm rồi.”
“Thôi thôi. Ngừng trình bày. Tính ngươi lão còn lạ gì. Chẳng bao giờ biết dùng cái đầu gì cả? Tự đào hố chôn mình bao lần rồi mà vẫn còn chưa tỉnh ra được. Dạy được một đứa như ngươi đúng là nỗi nhục lớn nhất của lão già này. Quá nhục!”
“Ờ ờ. Lão muốn ta dùng cái đầu chứ gì? Được được.”- Tiểu Cẩu cười nham hiểm rồi bước thẳng ra vườn sau. Lão Cẩu quát:
“ĐI ĐÂU? Lão còn chưa dạy dỗ xong mà!”
“Đi luyện dùng cái đầu!”- Giọng của Tiểu Cẩu vọng lại. Tiếp sau đấy, từ phía sau căn nhà của hai thầy trò vang lên từng tiếng va đập chát chúa. Sáng ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc mà Tiểu Cẩu đã bị Lão Cẩu kéo dậy.
Tiểu Cẩu còn chưa tỉnh ngủ nên cằn nhằn:
“Gì nữa? Trời còn chưa sáng mà.”
“Chưa cái gì? Ngươi tưởng đi bộ từ đây ra chỗ con nha đầu Giao Lan Lăng là ngắn ư? Dậy nhanh lên, ăn mặc cho đàng hoàng vào, đừng để con gái nhà người ta phải chờ. Này ai cho ngươi ngủ tiếp! Xuống mau!”
Giao Đàm tuy rộng lớn, nhưng đi mãi rồi cũng tới nơi. Nói là đi, nhưng thực chất là Tiểu Cẩu phải chạy để tới được Thính Vũ Cư trước khi Giao Lan Lăng rời khỏi cửa. Tại sao ư? Lão Cẩu chỉ bảo rằng thân nam nhi thì đừng có để con gái phải chờ đợi. Rồi lão lải nhải liên tục về cái quái gì mà tuổi thanh xuân với sức sốc bla bla gì đó, khiến hắn điếc tai tới tỉnh cả ngủ.
May thay là Giao Đàm có hệ thống cầu treo và biển chỉ đường rõ ràng để tránh cho gia đi lạc, vậy nên Tiểu Cẩu cứ chảy thẳng một mạch cho tới khi bình minh nhô lên là đã tới được Đại Quảng Trường.
Hắn ôm ngực thở dốc. Nhưng cũng chẳng dám nán lại lâu vì sợ hôm nay sẽ lại có thêm một vài thành phần rỗi hơi nào đó tìm hắn mà gây khó dễ. Thật đấy, phiền cực ý!
Thế là còn chưa thở dốc xong thì Tiểu Cẩu lại vắt chân lên cổ mà chạy. Bởi vì Lão Cẩu khẳng định là Giao Lan Lăng chắc chắn sẽ ra ngoài đi dạo lúc bình minh nên hắn phải cắn răng để chạy đua cùng mặt trời.
Và hắn đã thua.
Vừa tới trước cây cầu nối tới Thính Vũ Cư. Tiểu Cẩu đã thấy Giao Lan Lăng đang ngồi tựa mình bên thềm cửa. Nàng nhắm mắt mỉm cười thưởng thức ánh bình minh. Khi Tiểu Cẩu vừa chạy đến, nàng cũng mở mắt ra nhìn hắn rồi cười thật tươi.
Tim của Tiểu Cẩu đập liên hồi thình thịch, bởi vì chạy quá nhanh và quá sức. Hắn khom lưng, chống tay lên đầu gối thở dốc, lẩm bẩm:
“Đ-đúng…hà…chơi bẩn …MÀ! Biết vậy đi bộ luôn cho rồi.”
Giao Lan Lăng tự dưng bật cười, nàng vẫy tay gọi Tiểu Cẩu tới. Đắm mình trong trạng thái mệt mỏi, Tiểu Cẩu nết từng bước tới thềm cửa của Thính Vũ Cư rồi ngồi bệt xuống, cố tình cách Giao Lan Lăng một đoạn khá xa.
“Mệt lắm hả?”- Giao Lan Lăng vui cười.
Tiểu Cẩu khát nước, chỉ biết gật đầu liên tục.
Giao Lan Lăng che miệng cười, vuốt vòng trữ vật lấy ra một bầu nước ném cho hắn. Tiểu Cẩu chẳng chút bận tâm gì đến mặt mũi hay những kịch bản trang bức mà hắn dựng lên suốt dọc đường nữa mà cầm bầu nước tu mạnh, tu đến sặc cả mũi.
Giao Lan Lăng không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Nước này không phải nước thường, mà là linh thủy được múc trực tiếp từ Giao Đàm, đun sôi rồi chế liệu. Rất tốt cho việc hồi phục sức khỏe.
Uống xong, Tiểu Cảm thấy mình tràn trề sức sống. Quá tràn trề đến nỗi thính giác của hắn cũng trở nên nhạy bén mà ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ bầu nước. Đầu óc hắn cũng suy đoán nhanh như điện, lập tức tự biết rằng chắc chắn đây là bầu nước mà Giao Lan Lăng thường dùng. Và lần nào mỗi khi khát nước nàng ta cũng lấy nó ra, đặt lên môi rồi uố--… Đặt lên môi… ĐẶT LÊN MÔI!
Tiểu Cẩu giật mình dứt bầu nước khỏi miệng của mình, hắn đỏ mặt quay đầu đi, cố lấy áo lau thật kĩ miệng bầu rồi ném trở lại cho Giao Lan Lăng. Giao Lan Lăng nhìn vậy mà thấy khó hiểu, cười hỏi:
“Sao vậy, nước không mát sao?”
“M-mát lắm.”- Tiểu Cẩu lắc đầu, trong đầu vẫn suy nghĩ tới cảnh Giao Lan Lăng chắc hẳn đã chạm môi với bầu nước đó,… trước khi đưa cho hắn.
“Nước có thơm không?”- Giao Lan Lăng nghiêng đầu cười.
Tiểu Cẩu gật đầu liên tục. Rồi hắn thấy nàng ta lấy ra thêm một cái cốc nước từ dây truyền trữ vật, cứ thế mà đổ nước vào mà uống.
Giao Lang Lăng cảm nhận vị thơm mát mà cười sảng khoái:
“Công nhận là thơm và mát thật. Nghe các phương sĩ trong tộc ta bảo nước này chính là nước của Giao Đàm, phải đun rồi thêm đủ thứ phụ liệu để giúp ích cho việc tu luyện. Vậy mà trước giờ ta hễ nhìn thấy nó là lập tực nghĩ đến việc phải luyện khí. Thế là ôi. Chẳng dám động vào nữa. Giờ uống vào công nhận là đã thật. Cảm ơn ngươi.”
“? Sao cô lại cảm ơn ta.”
“Hì hì. Cảm ơn vì đã uống trước hộ ta. Chứ lúc cầm nó mà ta cứ cảm thấy chần chừ, nhờ có ngươi uống trước mà ta mới dám uống… Giờ nhận ra thì có lẽ mọi lo lắng khi trước của ta chỉ là ảo tưởng.”- Giao Lan Lăng hơi cúi đầu, buồn vu vơ.
Tiểu Cẩu cũng vậy, nhưng hắn buồn vì việc khác.
“! Ý nàng ta nói cái bầu nước đấy không phải là của nàng sao?”- Chẳng hiểu sao hắn cảm thấy hơi hụt hẫng.
Giao Lan Lăng nhìn mặt Giao Đàm phẳng lặng thêm một hồi rồi cười đứng dậy. Ánh mặt của nàng hiện lên một vẻ quyết tâm đầy hi vọng, nàng nói Tiểu Cẩu:
“Đi. Hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi thăm thú một vòng nơi đây.”
Ánh bình minh cuối cùng nhô lên, phủ lên mái tóc đen khói của nàng một lớp bụi sáng thật lung linh. … … Khu ở của gia nhân cấp cao.
Sau chục tiếng gọi cửa, rốt cuộc Lão Cẩu cũng bước ra khỏi căn nhà nhỏ. Lão đảo mắt nhìn gần chục tên thanh niên trước mặt một lượt rồi chấp tay cúi đầu chào:
“Không biết chư vị công tử tới thăm là có việc gì?”
Cầm đầu đám đệ tử trẻ của Giao gia này, Giao Địch cười một cách tự tin hỏi:
“Lão chính là sư phụ của Tiểu Cẩu?”
“Dạ thưa, chính là lão.”
“Và hai ngươi định tới Bắc Hoang để tham dự Đoạt Duyên Hội?”
“Dạ… Không biết là công tử có gì chỉ bảo?”
Giao Địch chấp tay, ưỡn ngực cười:
“Lão có biết đó là tìm chết không?”
“…tìm chết? Sao lại là tìm chết. Chỉ là đi nhận được hồi tiên duyên thôi mà.”
Giao Địch nghe vậy bật cười ha hả. Hắn cười lão phàm nhân vô chi không chỉ không có kiến thức về sự tàn khốc của Đoạt Duyên Hội mà còn không có kiến thức về tên đệ tử quý báu của mình.
Nhưng hắn thì biết, hắn đã nhìn ra điều đó trước khi có ai khác trong gia tộc nhận thấy.
Đúng. Hắn biết Tiểu Cẩu chính là linh thế! Tư chất chăc chắn phải là Trác Giai. Và khi nghe thuật lại “trận chiến” hôm qua, thì hắn càng thêm chắc chắn về điều đó.
Thế là hắn quyết định bác bỏ kết hoạch thu Tiểu Cẩu về dưới trướng, thay vào đó là thuyết phục hắn ta trở thành gia nhân của mình rồi hiến cho gia tộc để làm hạt giống huyết mạch.
Trác Giai! Dù là Xuất Chúng hay Tuyệt Đỉnh thì đều là món hàng cải thiện huyết mạch tốt nhất mà mọi gia tộc mong muốn.
Và nếu thu thập được Tiểu Cẩu rồi “đóng góp” hắn cho gia tộc thì Giao Địch biết hắn chắc chắn sẽ được lợi lộc vô cùng lớn. Thậm chí là còn tạo được thiện duyên với một cao thủ trong tương lai.
Vậy nên giờ hắn mới đến đây. Để dụ lão già phàm nhân vô tri này “chuyển nhượng” đệ tử của lão cho hắn.
Giao Địch lắc đầu cười:
“vậy là đồ đệ của lão không nói cho lão biết rồi. Cũng dễ hiểu, vì nhìn hắn cũng giống một người có hiếu mà.”
“Xin hỏi ý công tử là gì?”- Lão Cẩu giả vờ nhăn mày.
“Hahha. Ý của ta l--”. Giao Địch im bặt rồi lập tức ngửa mặt lên trời mà quan sát. Từ trên không trung, một tên Kim Lân Vệ bay vọt xuống, bỏ qua đám đệ tử Giao gia mà tiến tới chỗ của Lão Cẩu. Uy áp vô hình toát lên mà không thèm che dấu. Giao Địch có thể đoán chắc rằng người này là Chân Diễm.
Tên Kim Lân Vệ đó bước tới, cúi đầu, lễ phép chào đám người Giao Địch rồi tiến về chỗ Lão Cẩu.
Giao Địch sững sờ vì tên Kim Lân Vệ này chính là một gia nhân. Nhưng những kẻ ngoại tộc được phép tu luyện đến Chân Diễm trong Giao Đàm thì chỉ có 4 người. Và đều là những tay chân tâm phúc của các gia lão có quyền thế lớn nhất trong gia tộc.
“Kẻ này là ai? Trong gia tộc đã có người phát hiện Tiểu Cẩu rồi sao? Ta đến muộn rồi sao?”
Lão Cẩu bình tĩnh nhìn tên Kim Lân Vệ này. Lão đã biết trước sẽ có kẻ đến tìm lão.
Tên Kim Lân Vệ đó bước tới, cúi đầu trước Lão Cẩu, cất giọng đầy kính trọng:
“Thủ thư gia lão cho mời tiên sinh tới luận đạo.”