Người đăng: Cons
Tế Cổ Điện, một trong 36 phân điện tàn dư của Phục Đế Giáo, có tiền thân là một đội hành thương ở Bắc Hoang. Tế Cổ Điện đã Đoạt Tên và gây dựng tên tuổi đến đây đã được hơn 600 năm.
Ngoài nổi danh với việc “phục sinh” Cổ Trùng chi Đạo và phát triển nó đi tới một tầm cao mới lạ ra. Tế Cổ Điện còn nổi tiếng với nhiều phong tục quái dị đặc trưng của Bắc Hoang. Tuy rằng trong vòng trăm năm trở lại đây, dưới tay liên tiếp hai vị điện chủ, Tế Cổ Điện càng lúc càng thiên hướng Nam Nguyên, lược đi khá nhiều phong tục rườm rà quái đản.
Nhưng vẫn còn một vài phong tục lâu đời nhất, đánh bóng tên tuổi cho Tế Cổ Điện nhất vẫn đang còn tồn tại. Và một trong số đó chính là “tiền mua mạng.”
Lấy những đồng tiền cổ hữu hạn do chính điện chủ đời đầu chế tác làm tín vật. Sau là dùng “tài phú” và mặc cả để tiến hành giao dịch. Nếu giao dịch thành công, người mua mạng có thể mua lại được mạng của chính mình khỏi tay của Tế Cổ Điện, dù là đã đắc tội hay có huyết hải thâm cừu đến đâu. Và phong tục này, đến cả điện chủ cũng phải tuân theo.
Suốt mấy trăm năm qua, Tế Cổ Điện đã luôn cố gắng thu hồi lại những đồng tiền cổ này. Nhưng thiên hạ rộng lớn. Nên việc đó không khác nào mò kim đáy bể.
… … Nhìn hai đồng tiền đang trổi nổi trước mặt. Tôn Bạch Ngọc trầm tư. Bằng những kí tự đó, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng hai đồng tiền này là thật.
Thực ra là hắn cũng chẳng mấy quan đến mấy cái phong tục cổ hủ này hay việc chúng có thể sẽ gây cản trở cho hắn lúc này hay trong tương lai chút nào. Mà chỉ là, hắn có hơi chút ngạc nhiên. Vì đây là lần đầu tiên hắn trông thấy hai đồng tiền này ngoài đời thực. Đã vậy lại còn chuẩn bị “ép” phải thực hiện một phong tục đã chìm vào tận cái “ngày xửa ngày xưa” bởi hai tên không có chút tu vi linh khí mới hay chứ.
Và điều đó càng làm cho hắn cảm thấy thêm phấn khích, thầm chờ mong liệu hôm nay sẽ còn trò vui gì thêm nữa?
Cứ để hai đồng tiền lơ lửng, Tôn Bạch Ngọc mỉm cười nhìn hai thầy trò Lão Cẩu:
“Điều gì khiến lão chắc chắn rằng ta sẽ tuân thủ cái phong tục vớ vẩn đó thay vì giết luôn các ngươi và thu lại hai đồng tiền này?”
Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, Lão Cẩu tươi cười:
“Vì như vậy rất nhàm chán.”
BưAhahahaAHahahahaahaHA!
Tôn Bạch Ngọc phì cười ôm bụng. Hắn còn tưởng là sẽ được nghe thêm triết lý, luận điểm hùng hồn và hợp lý nào đó nữa cơ. Hắn che miệng lau khóe mắt, đưa tay cầm xuống hai đồng tiền trước mặt, cười nói:
“Cũng được thôi. Để xem đạo hữu nguyện bỏ ra bao nhiêu để mua mạng của hai người?”
Lão Cẩu không chần chừ, nhờ Tiểu Cẩu giữ hộ hành lý còn mình bới móc. Bới lung tung mãi thì lão lôi ra mười mấy cục chắc là đá, có hình dẹt mỏng lấp lánh điểm sáng. Từng sợi linh thuần túy du động quẩn quanh bọn chúng.
Lão Cẩu ném ra một cục để Tôn Bạch Ngọc tự đánh giá. Hắn đón lấy, cảm nhận và gật gật đầu: “Linh tệ không tồi. Không đóng ấn nên chắc là hàng lậu, nhưng mà vẫn không tồi. Chắc cũng thuộc hàng trung phẩm”
“Nơi này có tổng cộng 15 mai trung phẩm linh tệ. Không biết đã đủ chưa?”- Lão Cẩu không chút kì kèo.
“hừmmm. Không đủ.”
Lão Cẩu cau mày.
“Nhưng đây là những thứ giá trị mà chúng ta có.”
Tôn Bạch Ngọc cười, buông mai linh tệ rơi xuống đất. Chân hắn giơ lên rồi dí nhẹ xuống. Mai linh tệ vỡ thành cám vụn, đừng sợi linh không thể thấy được bằng mắt thường thoát ra bay lên không trung, bay được một đoạn nhỏ thì chợt bốc hơi tiêu biến.
Tôn Bạch Ngọc lại tươi cười :
“rác rưởi.”
Như một tín hiệu, lời hắn vừa dứt, hàng ngàn Thực Nhân phía sau bỗng gào rú tiến lên thêm một chút. Mùi hôi tanh và áp lực đổ ập tới, Lão Cẩu còn đỡ, chứ Tiểu Cẩu bỗng cảm giác chân mình hơi khụy xuống.
Lão Cẩu thầm than rằng tên Tôn Bạch Ngọc này còn khó chơi hơn trong dự tính rất nhiều. Lão vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Vậy ngươi muốn thứ gì?”
Tôn Bạch Ngọc gãi đầu suy tư một chút:
“Ừ thì trước hết, ta cứ lấy ba cây pháo đó. Còn lại thì tùy xem lão còn lôi thêm được ra thứ gì? Yên tâm, tuy ta chẳng phải người tốt nhưng cũng chẳng phải gian thương đâu.”- Hắn nháy mắt. Lão Cẩu nghe xong không mất chút thời gian, lại tiếp tục lục bọc hành lý:
“Một bình Phá Hải Đan,có thể mở rộng Linh Hải thêm một vòng tiêu chuẩn, tính kháng dược 9 thành, tỉ lệ xung đột dược tính 2 thành, có 5 viên.”
“chưa đủ.”
“linh cụ dạng con quay tự chế, tên… mà thôi. Nếu đem ra thị trường thì cũng vừa đủ liệt vào linh binh hạ phẩm.”
“ồ hô. Chưa đủ.”
“Thiên Lý kính, phỏng theo Ống Nhòm của các Lục Địa Phía Tây. Tuy chỉ nhìn được 5 dặm nhưng có thể tùy chỉnh, nhìn được vật có nhiệt lượng và linh nồng độ thấp”
“ahaha. Vẫn chưa đủ.”
“bla…bla”
“chưa đủ.”
“bla… bla…bla”
“vẫn chưa đủ.”
… Lại thêm một câu “chưa đủ” nữa. Mặt đất quanh chân hai thầy trò Lão Cẩu đã chất đống những đồ vật kì quái lỉnh kỉnh.
“Cuộc sống của lão cũng thật muôn màu ha. Ta ghen tị đó.”
Tôn Bạch Ngọc giờ đã ngồi xổm chống tay thích thú chờ mong xem tiếp theo sẽ là vật thú vị gì. Lão Cẩu thở hổn hển, dưới chân đã là tất cả những thứ mà lão tích gọp được trong suốt mấy năm trở lại đây. Vậy mà thằng khốn trước mặt vẫn còn chưa hài lòng. Tức tối, lão quát lên:
“Khốn kiếp! Rốt cuộc ngươi còn định giở trò sư tử ngoạm đến mức nào? Chúng ta chỉ là hai phàm nhân. Một lão già gần đất xa trời, một thằng trẻ ranh vắt mũi còn chưa sạch. Làm gì mà đáng giá thế chứ?”
Tôn Bạch Ngọc cười đứng dậy. Nhìn thẳng vào mắt Lão Cẩu, hắn khẳng định:
“Không. Các ngươi đáng giá hơn cả thế. Và chính lão cũng biết điều đó.”
Hắn từ từ tiến lại chỗ hai thầy trò, không cần hỏi cũng chẳng để tâm, nhặt một món đồ lên và nghịch. Nghịch thấy vui, hắn lại cười:
“Linh Hà Giới Vực này tuy nói rộng lớn bao la thật. Nhưng liệu có bấy nhiêu lão già “phàm nhân” gần đất xa trời có được kinh lịch, trí tuệ, dũng khí,… lớn như lão chứ? Ừmm, có lẽ ta chưa đặt chân tới hết Linh Hà. Nhưng ta hoàn toàn có thể khẳng định là chẳng có bao nhiêu đâu. Hừ hừ. Và chẳng có kẻ nào là vô danh cả. Lão có thể là không tu luyện linh khí, nhưng chắc chắn chẳng phải là “phàm nhân”! Vậy thì lão thử nói xem, mạng sống của những người như vậy mà chỉ đáng có từng này sao?”
Tới đó Tôn Bạch Ngọc đảo mắt qua nhìn Tiểu Cẩu mờ nhạt đứng cạnh thầy mình, với một nụ cười đầy thâm ý:
“Ta không biết quá khứ và hiện tại của lão với hắn như thế nào? Mà cũng chẳng muốn quan tâm. Ta chỉ biết và tin vào đánh giá mà bản thân ta cảm thấy tin tưởng nhất. Lão! Không tầm thường. Hắn cũng có lẽ cũng thế… hoặc là không. Ai mà biết? Tiềm năng của nhân loại chưa ai có thể mò thấy đáy mà cái thế giới chết tiệt này lại vô hạn khả năng. Phế Giai với Thiên Giai thì bất quá cũng chỉ là hai khái niệm. Hôm qua hắn phế vật, hôm nay hắn phế vật, ngày mai hắn vẫn có thể phế vật. Nhưng cũng đồng nghĩa cả đời hắn cũng thế? Ta không tin lão sẽ để yên cho chuyện đó xảy ra.”
Ư ha hâhahahahhaha
Cười xong, Tôn Bạch Ngọc lại hướng mắt về Lão Cẩu mà tiếp tục:
“Xét theo phương diện nào đó, thì ta là một kẻ khá là thật thà. Nghe khẩu âm và dung mạo của lão thì có lẽ chẳng phải người đất này. Ừm… Nam Nguyên à? Không, có lẽ là còn phải xuôi nam hơn thế. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Quan trọng là ta đã đoán được các người muốn đi đâu và định làm gì? Ta cũng thông mình mà. Vì vậy…”
Đến đây hắn trầm giọng, ánh nhìn của hắn đầy sát khí mà sắc lẹm như dao:
“Vì lý do gì mà ta lại đánh liều để xổng mất một kẻ thù nguy hiểm tiềm tàng trong tương lai như vậy chứ?!”
Ánh mắt Tôn Bạch Ngọc lúc này không chỉ kèm theo linh khí mà còn đã vận dụng cả thuật pháp. Tiểu Cẩu cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, thất khiếu chảy máu rồi đổ gục xuống run rẩy. Mặc cho Lão Cẩu làm thế nào thì hắn cũng không khá hơn.
Hết cách, Lão Cẩu đành ngã giá:
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Tất cả.”- Tôn Bạch Ngọc cười gằn.
“Tất cả?! Ngươi có biết là trong hành lý của ta còn có những thứ gì không mà ngươi dám đòi tất cả?”
Tôn Bạch Ngọc cười cười, ném thứ đồ trên tay xuống:
“Ta đã nói rồi. Ta không cần biết. Ta cũng chẳng gian thương. Tiềm năng vô định thì phải mua bằng cái giá bất ngờ. Mau lên đi, tên này tuy khá cứng cỏi nhưng không chịu nổi một thành linh lực của ta thêm đâu. Mà ta không muốn cần tay đống này. Nên tốt nhất đưa luôn bọc hành lý đi. Dù chỉ là tiểu không gian giới cụ, nhưng cũng là thứ quý giá.”
Lão Cẩu toát mồ hôi, bọc hành lý này đã theo lão biết bao nhiêu năm. Cùng lão trải qua biết bao đại nạn và chứa đựng biết bao bí mật. Nếu phải từ bỏ nó và mọi thứ bên trong. Lão thấy thật không dành.
Nhưng.
Nếu đem so với Tiểu Cẩu, thằng ranh đáng ghét đã theo lão được 6 năm này, thì lão cũng chẳng cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ.
Không nói thêm một lời, Lão Cẩu cởi hành lý ra và ném về phía Tôn Bạch Ngọc. Tôn Bạch Ngọc tươi cười ngự khí bắt lấy và mở ra kiểm tra. Đúng là ở trong không gian của bọc hành lý đó, rải rác biết bao là thứ lạ kì.
Kiềm chế tâm trạng vui mừng vì kiếm được món đống đồ chơi mới. Tôn Bạch Ngọc thu hồi linh lực và thuật pháp. Sự thống khổ của Tiểu Cẩu chấm dứt, mặt hắn trắng bệch toàn là máu, thở hổn hển. Lão Cẩu lấy ra trong người một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng hắn để hắn nhai thì sắc mặt hắn mới khá hơn. Lão nhìn học trò mình với vẻ lo lắng rồi nói:
“Chúng ta đi được chưa?”
Tôn Bạch Ngọc nhìn bọn họ cười độc ác:
“Ngu ngốc! Các người đều phải chết!.”
Hắn lắc lắc tay, toàn bộ Thực Nhân gầm thét kinh thiên.
Tiểu Cẩu vừa sợ vừa giật xiết chặt tay. Hắn vừa nhục vừa hận, muốn liều cái mạng này. Còn Lão Cẩu thì vẫn vẻ bình tĩnh đỡ hắn dậy, cứ thế mà dìu đi.
Họ cứ thế mà đi lướt qua Tôn Bạch Ngọc.
Tôn Bạch Ngọc trở lại vẻ tươi cười ngừng tay, đám Thực Nhân yên tĩnh trở lại, hắn quay ra hướng về Tiểu Cẩu mà châm chọc:
“Cố mà học chút bản lĩnh từ sư phụ mình nhá. Nếu sau có định trả thù thì chúc may mắn tìm được ta ha ha.”
“Đa tạ cát ngôn của tiên trưởng”- Lão Cẩu thay mặt người học trò còn đang yếu ớt của mình đáp lời.
Tôn Bạch Ngọc cười lắc đầu nhìn hai người bọn hắn chậm dãi đi xa, thì chợt hắn như vừa nhớ ra điều gì đó. Cảm giác hôm nay tâm trạng khá vui nên hào phóng nói:
“Hảo giao dịch, để ta cấp cho các ngươi một tin khá là hữu dụng coi như là quà khuyến mại cho khách hàng đầu tiên.”
Hai thầy trò Lão Cẩu vẫn cứ đi tiếp.
“Nếu các ngươi muốn vượt qua Giao Hà thì tin này sẽ vô cùng thú vị đấy.”
Hai thầy trò dừng lại. Tôn Bạch Ngọc nghiêng đầu mỉm cười:
“Giao Hóa Long chết rồi.”
Lão Cẩu cau mày. Tôn Bạch Ngọc bật cười giòn tan:
“Giao Vạn Phá. Chết rồi! haahhahaha.”
Lão Cẩu sắc mặt không đổi, nhưng vẫn hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục dìu Tiểu Cẩu cất bước tiếp.
“Đi thong thả! Hẹn cuộc giao dịch lần sau hahahaha”- Tôn Bạch Ngọc đứng đó vẫy tay không di chuyển.
Hai Thầy trò Lão Cẩu đi mãi, đi mãi, băng qua những bãi bùn lạnh lẽo mà hướng thẳng về trục đường phía bắc. Sau khi đi đủ xa để được xác định được rằng Tôn Bạch Ngọc giữ lời, thì Tiểu Cẩu tự động buông thầy mình ra, ngồi bệt xuống đất.
Nước mắt không thể kìm lâu hơn được nữa. Hắn bật khóc nức nở. Cảm giác sợ hãi và nhục nhã nhiều hơn là tức giận. Tiểu Cẩu càng ghét bản thân mình vô cùng. Hắn có lỗi với đám dân thành đó, hắn đã chẳng thể cứu được ai. Hắn có lỗi với chính mình, luôn ngu ngốc tự tìm tới nguy hiểm. Và có lỗi với thầy của hắn, hắn đã khiến thầy mình phải hi sinh quá nhiều.
Vô cùng khó khăn, hắn ngước về thầy mình thút thít từng câu:
“Lỗi tại ta. Tất cả đều là tại ta. Tại ta vô tri, ta không biết lượng sức và ngu dốt, ta bất lực chẳng thể cứu được bất cứ ai mà còn đẩy lão vào nguy hiểm, khiến lão phải mất đi tất cả. ta… ta… ta thật đáng chết!”
Nhìn người học trò đang khóc nhận ra sai lầm của mình, với một vẻ trìu mến và vị tha. Lão Cẩu khẽ đặt tay lên xoa đầu Tiểu Cẩu, mỉm cười thật hiền hậu. Rồi lão vả một cú thật mạnh lên đầu thằng ranh con đó! Lão hả hê:
“Biết rồi hả? Biết là tốt! Từ giờ thì ngoan ngoãn ngậm miệng nghe lời người lớn tuổi nghe chưa? Giờ thì đứng dậy đi, cứ ngồi lì đấy để ai vác?”
Lão Cẩu cứ thế đi mất. Nhìn bóng lưng lù đù của thầy mình, tâm chí Tiểu Cẩu chợt sinh ra vô vàn suy nghĩ. Sau thoáng chốc, hắn lại một lần nữa cười, lau nước mắt đứng dậy. Tiểu Cẩu cố tạm đặt lại mọi chuyện vừa qua ở Nê thành sau lưng để có sức để sức nhấc chân đuổi theo thầy mình. Bởi lẽ giờ mặt trời đã chạm gần thiên đỉnh. Nếu không đi tiếp sẽ gặp trưa nắng vỡ đầu.
Tiết trời lập đông se lạnh.