Người đăng: Cons
Tiểu Cẩu đang vô cùng bực tức. Hắn vốn định tới cổng vào xem náo nhiệt để giải tỏa bầu tâm trạng khó chịu suốt mấy ngày nay. Vậy mà cuối cùng lại thành ra tự rước thêm bực tức. Và hắn còn chẳng rõ tại sao mình lại thấy bực tức nữa.
Tuy rằng hắn tự biết bản thân mình nhiều khi hành động quá thiếu suy nghĩ và thiên về tình cảm, gây ra nhiều rắc rối. Nhưng không vì thế mà hắn thích bị người khác coi mình là đứa trẻ để đùa bỡn, lên mặt dạy bảo. Lão Cẩu thì hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng người khác thì không. Đặc biệt cái nàng Diêu Nhật đó thì càng không!
Vừa mới nhắc tới tên mà đột nhiên làn hương, mái tóc, nụ cười và hơi ấm da thịt của Diêu Nhật khi nãy lại hiện về trong tâm trí hắn. Tim hắn bỗng nhoi nhói, mặt mày cũng nhanh chóng nóng ran. “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Chửi để với đi cơn đau”- Lão Cẩu luôn dạy hắn thế.
Mà nhắc tới lão. Tiểu Cẩu bỗng cau mày nhìn đằng xa. Hắn thấy hình như Lão Cẩu đang ngồi nói chuyện thản nhiên với hai người nào đó trông có vẻ quen quen.
Cố nhìn thật kĩ, hắn bất ngờ. Đấy chính là hai tỷ muội của Diêu Nhật vào đêm lửa trại hôm đó. “Tại sao bọn họ lại ở đây?”- hắn thầm thắc mắc.
Chính ra thì hắn chẳng nhớ tên cả hai người bọn họ. Nhưng lại có ấn tượng chẳng mấy tốt với người có vẻ ngoài điềm đạm, lớn tuổi hơn, đang đối đáp với Lão Cẩu.
Hắn thấy ả cứ nói chuyện theo kiểu “kẻ bề trên” thế nào ấy. Chẳng hề được thoải mái và niềm nở như Diêu Nhật. Mà nếu như nhìn kỹ thì hắn cũng thấy ả chẳng đẹp bằng.
Tiểu Cẩu tiến lại và vẫy tay chào to. Cả ba người bọn họ quay ra trông thấy hắn. Lão Cẩu giả bộ nhớ học trò sụt sùi gọi hắn lại. Lão quay ra giới thiệu:
“Thưa nhị vị cô nương. Đây chính là tên đệ tử mà lão đã nhắc đến, Tiểu Cẩu.”
Tích Nguyệt đã biết chuyện đó, chỉ cúi đầu chào. Còn người bên cạnh thì bật cười che miệng khúc khích.
“Muội muội, đừng vô lễ”- Tích Nguyệt nhẹ nhắc nhở.
Người muội muội kia cố gắng quên đi sự hài hước trong việc sư phụ gọi Lão Cẩu còn đệ tử gọi Tiểu Cẩu, mà mím môi nghe Tích Nguyệt và lão cao nhân qua đường này tiếp tục trò chuyện. “Vậy không biết tiên sinh dự định ra sao?”- Tích Nguyệt lễ độ hỏi.
“Haizz, còn thế nào nữa. Nếu như tình hình này cứ tiếp diễn, thì có lẽ lão và đệ tử sẽ phải chọn tuyến đường khác.”
“Tam ma điện đã tuyên chiến với Giao gia, tức là tuyên chiến với toàn bộ Ngọc Liên minh. Liệu còn tuyến đường khác sao?”-Tích Nguyệt cố tình nhấn mạnh vào vấn đề.
Tiểu Cẩu lúc này đã đi tới, thấy ánh mắt thầy mình ra hiệu, hắn thản nhiên bước qua mặt hai người kia mà ngồi ngay cạnh thầy mình, hỏi :
“Mọi người đang bàn chuyện gì vui thế?”
Lông mày Tích Nguyệt khẽ động, nàng chuyển giọng:
“Hiện tại, chắc đó có lẽ cách là tốt nhất. Vậy thì tỷ muội ta sẽ không làm phiền tiên sinh và vị tiểu ca này nữa. Cáo từ.”
“Nhị vị cô nương đi thong thả.”- Lão Cẩu gật đầu.
Tích Nguyệt và Lão Cẩu đứng dậy chào cáo biệt nhau, Tiểu Cẩu cũng cười cười, hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy cái vẻ mặt cao ngạo của ả ta thêm nữa.
Bỗng. Người muội muội kia có vẻ như rốt cuộc không nhịn được nữa mà nàng mở miệng hỏi: “lão thực sự thích xem trộm con gái tắm sao? Lại còn thích cắn móng chân nữa??”- Nàng ta nhìn lão cẩu mà nói một hơi nhanh không kịp thở. Rồi nàng đỏ mặt hơi cúi đầu.
Cả ba người còn lại đều sững sờ, nhất là Lão Cẩu, sau khi liên tục lẩm bẩm lại câu “cắn móng chân”. Lão cố cười trừ nói:
“ha ha, sao cô nương lại nói thế? Lão làm gì có mấy cái ham thú đấy? Ai lại vu khống lão như vậy chứ.”
Tức thì, cả Lão Cẩu lẫn Tích Nguyệt đều quay ra nhìn Tiểu Cẩu. Mỗi người một ánh nhìn, nhưng của Lão Cẩu thì có xen lẫn chút chút sát khí. Đến cả tay lão cũng đã xiết chặt lại, chỉ đợi hai người kia đi là sẽ giáng xuống đều cái tên PHẢN ĐỒ này một cú cốc hủy diệt!
Tiểu Cẩu toát mồ hôi, cười cười liếc qua cả ba người họ một lượt rồi ngừng lại trước người muội muội kia với một vẻ u uất. Hắn cố giải thích:
“Đúng vậy a. Ai lại nói xấu sư tôn ta quá vậy? Đúng là xấu xa mà, nhưng ta chắc hẳn hắn có nỗi khổ riêng. Nhỉ?”
Vị muội muội vẫn chỉ cúi đầu, lén nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Tiểu Cẩu biết ngay là nàng ta vẫn còn đang ngại.
“Tính tiểu thư vậy?”- Tiểu Cẩu thầm nghĩ. Còn ngoài miệng thì hắn nói:
“A ha ha. Ta thấy vị cô nương này nhớ nhầm rồi. Sư phụ là người ta kính trọng nhất ở trên đời này. Dùng mọi từ hoa mĩ còn không lột tả được sự vĩ đại của ngài nữa kia mà.”
“Vậy nên ngươi mới dùng mấy từ thô thiển đúng không?”- Lão Cẩu lườm thằng học trò của mình cực sâu.
Ở bên kia thì Tích Nguyệt khẽ ho rồi một lần nữa cúi đầu chào:
“Xin hai vị thứ lỗi, muội muội ta còn trẻ người nên đã làm phiền. Xin cáo từ.”
“Ừ nhị vị cô nương đi thong thả a!”- Tiểu Cẩu cướp lời Lão Cẩu.
Sau khi hai tỷ muội họ khuất bóng. Tiểu Cẩu giả đò quên sạch cuộc hội thoại vừa rồi mà thản nhiên than thở về thời tiết khí trời.
“Cắn móng chân a!”- Lão Cẩu vỗ một phát vào đầu Tiểu Cẩu.
“Ai ui. Chẳng lẽ không có?”
“Vớ vẩn. Ngươi thấy lão làm cái trò đó bao giờ mà vu khống?”
“He he. Lão chẳng dạy ta là phải biết thêm thắt tình tiết để mọi chuyện thêm lôi cuốn còn gì?”
“Mẹ kiếp! Rõ ràng là ăn không nói có! Lão chả thấy lôi với cuốn ở điểm nào cả?? Quá kém.”
Sau đó hai thầy trò họ bắt đầu một cuộc tranh luận đầy kịch tính về nghệ thuật và đạo đức kể truyện suốt cả một canh giờ.
Bỗng Lão Cẩu đảo mắt sang nơi khác rồi trầm giọng:
“gom sẵn hành lý đi, nếu sáng mai tình hình không có gì cải biến thì chúng ta sẽ chọn tuyến đường khác.”
Tiểu Cẩu bị bất ngờ, hắn vội hỏi:
“Tại sao? Chẳng phải lão bảo Giao Hà là con đường an toàn và nhanh chóng nhất sao?”
Lão Cẩu chợt chuyển qua dùng mật ngữ:
“Ngươi quen với hai người kia sao?”
Tiểu Cẩu nội tâm rơi cái bộp, hắn cũng chẳng dám giấu nữa, thế là kể hết việc bị Diêu Nhật lôi đi kể truyện đêm đó ra. Lão Cẩu nghe xong chỉ thở dài:
“Ngươi vẫn chưa chừa được cái thói đi theo người lạ?”
“Ơ, nhưng đó chỉ là kể truyện góp vui. Chẳng phải lão cũng làm thế sao?”
Lão Cẩu trầm ngâm một thoáng, rồi lại nói:
“Giữa truyện kể và ký ức, luôn luôn có sự khác biệt. Không được phép nhầm lẫn mà cũng không được phép tùy tiện nói hết ra. Lần này coi như thôi đi.”
“Ta đã làm gì sai sao?”-Tiểu Cẩu lo lắng.
“Sai thì chưa. Cứ coi đây là bài học đi. Đừng thật thà quá như vậy. Cứ nhớ cái quyết tâm của ngươi khi cố muốn dụ đám dân Nê thành chạy trốn trước khi biến cố xảy ra ý. Tuy nó chẳng hữu ích, nhưng đấy là một biểu hiện tốt.”
“… được, ta nhớ rồi.”
“À quên, hãy cẩn thận với hai người vừa rồi, mà nếu theo lời ngươi kể thì là cả ba bọn họ.”
“T-tại sao?”
“Ngươi có nhận ra họ là tu sĩ không?”
Suy nghĩ một lúc, tiểu cẩu chậm dãi gật đầu:
“Ta cũng đoán được, nhưng vậy thì sao?”
“Họ không phải tán tu”- Lão Cẩu thản nhiên.
“! Thật sao? Trông họ giống tán tu mà.”
“Hừ, ta không đoán được ả tên Diêu Nhật mà ngươi kể ra sao, nhưng hai còn lại giả bộ quá kém.”
“Sao lại vậy?”
“Hai người bọn họ. Người tên Tích Nguyệt đã khai đủ Bát Môn, chắc chỉ hai năm nữa là sẽ mở được Linh Hải. Cho dù ả ta đã cố che giấu khí tức nhưng kỹ thuật lại quá kém, cùng lắm chỉ có thể vượt mặt được những thằng ngốc như ngươi. Nhưng với những kẻ có kinh nghiệm thì cũng chẳng giấu được bao nhiêu. Đã vậy ả còn chẳng thèm che đi cái vẻ cao ngạo đặc thù của lũ danh môn tông phái đó nữa. Rõ ràng là chẳng mấy khi ra ngoài lịch luyện mà.”
“Vậy sao! Thế người còn lại thì sao?”
“Hừmm. Nhắc đó ta cũng thấy hơi kỳ lạ. Người còn lại đúng chỉ là Ngưng Khí sắp Khai Môn. Thậm chí qua hơi thở ta còn thấy con nhóc đó còn kém cả tên Đoan gia đuổi đánh chúng ta ở ngoài Nê thành nữa. Mà ngươi có để ý, thủ pháp dịch dung của ả kém vô cùng, lão vừa liếc qua đã thấy rồi. Nhưng đó còn chưa phải điểm bất ổn nhất,… con nhóc đó điều gì đó không bình thường,… Mà thôi đi, miễn là không phải gặp lại là được rồi.”
“Vậy có nghĩa họ thực sự là tỷ muội chứ sao. Hoặc là sư tỷ muội, cùng đi ra ngoài lịch luyện.”- Tiểu Cẩu vẫn không tin là nàng ta có dịch dung.
Lão Cẩu khẽ xua tay:
“Không, không giống thế. Coi cái bộ dạng thản nhiên, vui tươi và phấn khích như chim trong lồng lâu ngày vừa được thả ra của ả. Lại cộng thêm vẻ quan tâm, tuy quát mắng nhưng lại nhẹ nhàng của Tích Nguyệt. Ta đoán rằng cái vị ‘muội muội’ đó thực chất là thiên kim của một nhà nào đó hoặc một vị nào đó, nhân lúc hai người kia phải đi ra ngoài lịch luyện hay làm nhiệm vụ thì trốn đi theo. Đi ra ngoài được bảo vệ cẩn thận với chơi vui quá nên mới tỏ rõ vẻ ngây thơ và ham thú như vậy.”
Tiểu Cẩu nuốt nước bọt than kinh hãi. Chả trách cái ánh mắt mà người muội muội đấy nhìn hắn đêm đó lại quen thuộc và dễ đồng cảm như vậy. Khiến hắn tìm được động lực để kể truyện đời mình.
Nhưng chuyện đó tạm để sau, hắn tiếp tục thắc mắc vấn đề chính:
“Vậy thì kệ họ chứ. Ta đi đường ta, họ làm việc họ. Tại sao tự dưng lão lại muốn đuổi tuyến đường?”
Nhưng Lão Cẩu không trả lời, khiến cho Tiểu Cẩu nhận định rằng quyết định đổi hướng của thầy mình là do ba người bọn họ. … … Đêm lại buông xuống, những ánh lửa trại bập bùng lại nổi lên, soi sáng những tiếng sóng Giao Hà vỗ đập nặng nề lên bờ đá. Nhưng dường như đêm nay không chỉ có vậy.
Có đoàn quang hoa và khí thế bén nhọn của linh binh lóe lên gần cổng vào. Khiến cho những tiếng ca hát, cười đùa chất chứa đầy tâm trạng và những nỗi lo âu bỗng nhiên vụt tắt.
Ngay sau đó chẳng lâu, tất cả những ánh lửa trại đều lập tức bị lấn át bởi những dải ánh sáng đủ thứ màu và những luồng uy áp nghẹt thở.
Có vài xác người cháy đen đột nhiên rơi bịch xuống mặt đất.
Từ trên cao, ngự trên những dải ánh sáng, bỗng có tiếng người quát to:
“Đám tiểu tặc to gan này dám trái lệnh cấm của Giao gia mà lẻn vào Giao Kiều! Giết làm gương!” Đứng từ xa, Tiểu Cẩu sững sờ chứng kiến dòng người kia dần dần từ sợ hãi khi ngước nhìn lên đám cao thủ Giao gia trên bầu trời, mà chuyển thành phẫn nộ kêu gào bất mãn. Còn Lão cẩu chỉ thản nhiên bảo hắn đừng nhiều chuyện mà cứ thế đi ngủ.
Đêm hôm đó dài lê thê mà vô cùng ồn ào. Đến cả cao thủ Trúc Cơ cũng ra mặt đánh nhau. Cũng may mà không có thêm ai chết.
Nhưng đến sáng hôm sau, trước cổng Giao Kiều đã thực sự có bạo loạn.
Tuy rằng trong số hơn vạn người kia, không một ai dám động vào cánh cổng, nhưng đã có người dám lấy linh cụ ra để bay lên. Đó là một sự thách thức đối với điều lệnh của Giao gia.
Nhưng Giao gia vẫn không có thêm bất cứ hành động gì, cứ như rằng chuyện đêm qua chưa từng phát sinh vậy. Đám thủ vệ của họ chỉ xuất hiện và đánh rơi những kẻ nào bay cao gần bằng cánh cổng chứ không đi quá xa. Đám người bị đánh rơi cùng lắm chỉ bị ngoại thương và bị tạm tịch thu khí cụ, chứ không bị thương tật gì.
Và điều đó càng khiến cho đám đông phía dưới DÁM lấn tới. Giao gia đáp trả lại quá mềm yếu, nhiều người đã coi họ chỉ là hổ giấy.
Mà chẳng hiểu kẻ nào là kẻ đầu tiên. Mà trong đám người bắt đầu đồn ầm lên rằng:
“ Gia chủ Giao gia, cường giả mạnh nhất dải Ngọc Liên- Giao Vạn Phá và thiên tài số một của dải Ngọc Liên-Giao Hóa Long đều đã mất tích, không rõ sống chết. Giao gia sắp bị tam ma điện tấn công nên bắt tán tu và phàm nhân ở hai bờ nam-bắc làm bia đỡ.”
Vậy là càng có nhiều kẻ dám bay lên trên cao để thách thức. Những người không thể bay thì càng lúc càng ép sát vào cổng. Thậm chí là có kẻ dám đập cổng kêu khai mở!
Ai cũng đổ về trước cổng Giao Kiều.
Những người vẫn còn tiếp tục đứng ngoài cuộc, giờ chỉ còn lác đác.
“Đi mau thôi.”- Lão Cẩu trầm giọng.
“Được.”
Tiểu Cẩu lần này không dám bè nheo nữa, có lẽ thầy trò họ nếu đi nhanh thì có thể vẫn kịp tới Đoạt Duyên Hội.
Đang đi, thì chợt Tiểu Cẩu trông thấy một ai đó quen thuộc trong khoảng rừng thưa trước mặt. Là vị muội muội của Diêu Nhật và Tích Nguyệt. Nàng ta chỉ có một mình và đang vô cùng vất vả chống lại bốn tên đại hán cao to hung ác. Dường như là định nhân lúc hỗn loạn mà ăn cướp. Lão Cẩu cũng đã thấy và muốn lơ đi. Và quay ra khuyên học trò của mình thôi đi, chắc hai tỷ muội chỉ gần đây thôi, không nên chuốc thêm phiền.
Nhưng ngay khi lời khuyên của lão vừa dứt. Kiếm trong tay vị muội muội đó đã bị đánh bay. Tiểu Cẩu nội tâm máy động. Đó là muội muội của Diêu Nhật, hắn không thể cứ thế mà lờ đi. Hắn muốn quay ra xin thầy mình trợ giúp.
Lão Cẩu cũng thở dài hết cách. Biết tâm tính học trò mình như thế nên cũng đành chịu. Nhưng lão không muốn gây thêm thị phi nên chỉ định bới móc mấy quả đạn khói từ không gian giới chỉ để giúp vị cô nương kia chạy thoát.
Trong lúc Lão Cẩu đang tìm kiếm trong đống đồ hỗn độn. Có một chuyện mà Tiểu Cẩu không mong muốn trông thấy đã xảy ra.
Vị muội muội đó không đánh lại, bị trúng đòn ngã xuống bất lực, thở hổn hển. Lá tàn khô rơi lả tả rải rác lên thân thể thương tích của nàng. Nhưng chẳng hiểu sao, đôi mắt bầm dập tràn đầy sợ hãi đó vẫn ánh lên một vẻ quật cường vô cùng lạ lùng như chẳng hề ăn khớp với nàng.
Với Tiểu Cẩu thời gian chợt như chậm lại, đủ thứ kí ức và cảm xúc ùa về. Hắn đã từng chứng kiến một cảnh tượng như thế này, hắn nhận ra ánh mắt đó. Chẳng trách sao nó lại quen thuộc đến vậy. Đáng lẽ ra hắn phải nhận ra sớm hơn.
Trong đầu hắn bắt đầu hiện lên kết cục của người muội muội đó, một sự lặp lại. Nhất là khi thấy bàn tay hao gầy của nàng ta đang khó nhọc đút vào áo như muốn lấy ra vật gì.
“Đừng như vậy, sẽ không ai sống thay ngươi đâu.”- Tiểu Cẩu vô thức lẩm bẩm.
Khi mà ánh mắt của vị muội muội kia chuyển thành sát khí và tuyệt vọng. Chân của Tiểu Cẩu đã di chuyển.
Cảm xúc của con người là một thứ gì đó vô cùng hư cấu và chết tiệt.
“DỪNG LẠI!”
Tiểu Cẩu hét lớn lao thẳng tới đám bọn họ trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, nhất là thầy của hắn.