Chương 12. Thiên Môn Sơn
Hứa Nguyên cảm thấy mình rất ngốc.
Thế mà hắn lại đang trông cậy vào một cái người ngớ ngẩn có thể phân biệt được phương hướng ở ngoài nơi hoang dã như này.
Trầm mặc trong hai giây, Hứa Nguyên đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai của Nhiễm Thanh Mặc để an ủi, sau đó thu hồi địa đồ đứng người lên, nói:
"Trước tiên ngươi đem ta đi tới vị trí cao nhất ở nơi này để quan sát xung quanh, có lẽ ta có thể phân biệt được ra vị trí hiện tại của chúng ta."
Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc giật giật, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Hứa Nguyên biết đối phương đang nghi ngờ cái gì, nói khẽ:
"Những năm gần đây, ta chơi bời lêu lổng, nhưng vẫn là học được một vài thứ."
"Nha."
Hứa Nguyên đi đến cửa hang, nhìn xem cảnh sắc bên ngoài mưa bụi mông lung, ngoái nhìn thoáng qua nữ tử áo đen đang thu thập bọc hành lý, nói nhỏ:
"Bên ngoài còn đang mưa."
Nhiễm Thanh Mặc nhìn thoáng qua hắn, lại nhìn một chút về cái túi nước cài ở bên hông hắn.
Hứa Nguyên khẽ thở dài một chút, nhìn áo đen của đối phương đã ướt sũng:
"Ta hiểu rõ cái Diễm Linh Dịch này, bệnh tật như phong hàn thì tạm thời là không cần lo lắng, nhưng ngươi không cảm thấy việc mặc quần áo ướt rất không thoải mái sao?"
Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp, cẩn thận cảm thụ một chút, gật đầu nhẹ.
Hứa Nguyên hơi suy tư, đưa đôi mắt nhìn xuyên qua màn mưa, nhìn về băng trùy ở trên thi thể Diễm Linh mãng.
Một phút sau,
Một nam một nữ lăng không đứng tại trên không cao mấy chục thước.
Nam tử mặc một bộ áo bào gấm lụa, cầm trong tay là một tấm quyển da cừu, nữ tử dùng khăn mỏng che mặt, dáng người yểu điệu, trong tay cầm một cái dù do băng tinh tạo thành và đứng cạnh nam tử.
Mưa gió vẫn chưa ngừng, mưa to như chút nước.
Đứng trên bình đài trong suốt do Nhiễm Thanh Mặc dùng "Khí" ngưng kết thành, dưới chân là cánh rừng tươi thắm do đại thụ cao mấy chục mét hình thành, nhìn ra xa mà không thể nhìn thấy phần cuối.
Vạn Hưng sơn mạch vắt ngang biên cảnh phía tây nam của Đại Viêm hoàng triều, kéo dài mấy vạn dặm.
Sương trắng đã ảnh hưởng tới tầm ánh mắt Hứa Nguyên, sau khi lên được điểm cao này, Hứa Nguyên phát hiện chính mình căn bản không cần phân rõ phương hướng.
Nhìn về xa xa, tại phía cuối cánh rừng này, một cái bóng đen khổng lồ của ngọn núi che khuất bầu trời.
Cho dù cách xa nhau không biết bao nhiêu dặm, dưới màn mưa mông lung cũng lờ mờ có thể thấy được nó rất to lớn, như là một cự thú Thôn Thiên vắt ngang ở trong thiên địa, đỉnh Everest nóc nhà thế giới ở kiếp trước đứng trước mặt nó cũng chỉ như trẻ con.
Địa đồ trên game đã hóa thành hiện thực, cảm giác rung động lộ rõ trên mắt của hắn.
Hứa Nguyên híp con mắt, nhìn chằm chằm bóng đen to lớn kia:
"Nơi đó là. . . Thiên Môn sơn?"
Nhiễm Thanh Mặc miễn cưỡng gật đầu, ống tay áo nhẹ nhàng bay theo gió:
"Ừm."
"Có thể leo lên trên không?"
"Ngươi nói là cái động phủ ở trên đó?"
"Đúng."
Ở bên trên Thiên Môn sơn có một cái động phủ, nơi đó có ẩn giấu địa đồ của ‘thế giới vương đạo nhiệt huyết’ bên trong game « Thương Nguyên ».
Điều kiện để kích hoạt cũng giống như cũ.
Bị đuổi giết, trốn vào Vạn Hưng sơn mạch, bò lên trên Thiên Môn sơn, bị buộc phải nhảy núi, khi phúc duyên vượt qua 80, sau khi nhảy xuống núi liền có thể vào được động phủ kia.
Nếu phúc duyên không đến 80? Vậy thì sẽ rơi tự do tới chết.
Suy nghĩ hiện lên, Hứa Nguyên khe khẽ lắc đầu.
Tại trên sách công thức trò chơi, hắn nhớ kỹ vị Tam công tử này chỉ có phúc duyên 3, đi tới Huyền Thiên nhai nhảy xuống một trăm lần cũng không thể vào được động phủ, thân xác này thuộc loại đầu thai đã đem vận khí dùng hết.
Nhưng mà bây giờ bên người Hứa Nguyên có đại cao thủ là Nhiễm Thanh Mặc, đến Huyền Thiên nhai, mang theo hắn bay xuống từ từ là được.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm Thiên Môn sơn to lớn, trầm mặc hai giây, nói:
"Được."
Tiếng nói vừa rơi xuống,
Nàng trực tiếp thu hồi bình đài dưới chân hai người.
". . ."
Hứa Nguyên.
. . .
Cảm giác rơi tự do cũng không tốt đẹp gì, nhưng cũng may cái nữ nhân ngớ ngẩn Nhiễm Thanh Mặc này vẫn biết việc hắn rơi tự do xuống dưới sẽ thành thịt vụn.
Thời điểm gần rơi xuống đất, một đạo xảo kình lặng yên bao bọc quanh thân Hứa Nguyên, hai người lấy tư thế ôm công chúa thành công rơi vào trong rừng cây.
Hai người liếc nhau một cái
Nhiễm Thanh Mặc một tay bung dù, nhẹ nhàng đem Hứa Nguyên từ trong ngực bỏ trên đất, bình tĩnh nói ra:
"Chúng ta đi thôi."
Hứa Nguyên đứng vững gót chân, vỗ vỗ áo bào che giấu xấu hổ, sau khi nghe được nàng nói thì lại nhíu nhíu mày:
"Đi?"
"Ừm."
Nhiễm Thanh Mặc gật đầu.