Chương 20. Kiếm Ý Lưu Trên Thiên Môn Sơn?
Trong đầu Hứa Nguyên hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, hít sâu một hơi:
"Ngươi. . . Thụ thương rồi."
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, cuốn theo cơn gió núi lành lạnh..
Yên tĩnh một lát, Nhiễm Thanh Mặc vẫn nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, nhưng không phủ nhận:
"Ừm."
"Rất nặng sao?"
"Có chút."
Suy đoán đã được xác nhận, Hứa Nguyên giơ tay xoa xoa mi tâm, sau đó quay đầu nhìn về phía dưới núi vô biên rừng rậm:
"Đối phương đâu?"
"Thương thế của nàng, so ta thì nhẹ hơn một chút."
". . ."
Hứa Nguyên trầm mặc.
Hắn nghĩ tới tổn thương phía sau Bạch Hổ, chắc là do hắn liên lụy nàng.
Gió lạnh đìu hiu, sao đầy trời.
Hồi lâu, Hứa Nguyên mở miệng lần nữa, lời nói rất chân thành:
"Tạ ơn."
". . . ."
Nhiễm Thanh Mặc không có trả lời, chỉ là từ từ nhắm hai mắt mắt bình thản nói ra:
"Ngươi đã tỉnh, liền cùng nó lên núi, ta ở đây chờ nàng."
Vừa nói, nàng vừa giơ tay ném một vật nhỏ cho Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên vô ý thức đưa tay bắt lấy, đưa mắt xem xét, Nhiễm Thanh Mặc ném cho hắn là một thanh tiểu kiếm từ băng tinh, toàn thân toàn thân trong suốt giống như thủy tinh.
Hứa Nguyên vô ý thức hỏi:
"Đây là?"
Nhiễm Thanh Mặc mở mắt ra và liếc nhìn con Bạch Hổ lớn bên cạnh::
"Nếu như nó có hành động lạ lùng, bóp nát nó."
Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên một tia giật mình.
Mới đầu hắn còn đang suy nghĩ tại sao trong bốn ngày con Bạch Hồ này lại nghe lời Nhiễm Thanh mặc như vậy, thì ra là Nhiễm Thanh Mặc động tay động chân lên thân thể nó.
Hơi trầm mặc, Hứa Nguyên không có nhiều lời, đem tiểu kiếm băng tinh nắm trong tay, trực tiếp bò lên trên Bạch Hổ phía sau lưng.
Lúc chạm đến vết thương trên lưng Bạch Hổ, Hứa Nguyên rõ ràng cảm nhận được thân hình quái vật khổng lồ dưới thân rung động một trận.
nhưng mà cũng may trừ cái đó ra, cái Bạch Hổ này không có phản ứng khác.
Cưỡi trên người Bạch Hổ, Hứa Nguyên lần nữa nhìn về phía nữ tử áo đen đang ngồi xếp bằng trên đất, hơi trầm mặc, thấp giọng nói:
"Ta sẽ ở Đoạn Thiên nhai trên đỉnh Thiên Môn sơn chờ ngươi."
". . ."
Yên tĩnh một lát, thanh âm Nhiễm Thanh Mặc vẫn lạnh lùng giống như lúc mới gặp:
"Không cần."
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nàng, không nhanh không chậm lặp lại:
"Ta nói, ta sẽ ở Đoạn Thiên nhai chờ ngươi."
". . ."
Một đôi mắt đẹp Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp, ánh mắt hơi có vẻ nghi hoặc.
Nàng đang nỗ lực lý giải nam nhân trước mắt tại sao phải đợi nàng.
Hứa Nguyên không có giải thích, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
Nhiễm Thanh Mặc không đến, hắn chỉ có thể nhảy núi.
Lấy 3 điểm phúc khí của cái cơ thể này, đừng nói động phủ, nhảy đi xuống một đoạn sẽ bị va vào đá chết luôn.
Nhiễm Thanh Mặc không nghĩ ra, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ta lưu lại khí tức ở trên thân thể ngươi, có thể tìm được ngươi."
Hứa Nguyên thuận miệng bịa đặt:
"Động phủ có thể che đậy khí cơ."
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc.
Nửa ngày.
Nàng chậm rãi mở mắt, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn xem công tử cẩm bào cưỡi Bạch Hổ ở dưới ánh trăng.
Trầm mặc, đối mặt.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, môi đỏ sau tấm khăn che mặt khẽ nhếch:
"Được."
Hứa Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Tới sớm một chút."
Giữa lúc im ắng, Bạch Hổ ngay lập tức biến thành một tàn ảnh màu trắng và phi nước đại về phía đỉnh núi, chỉ để lại một nữ tử mặc bộ đồ đen trên tuyết trắng.
Bạch Hổ liên tục chạy nhanh một ngày giống như không biết mệt mỏi là gì, mãi đến trưa ngày hôm sau mới đưa Hứa Nguyên tới nơi.
Để bạch hổ thong thả rời đi, chỉ còn lại một mình Hứa Nguyên đứng ở vách núi, phía trước chính là vực sâu vạn trượng – Huyền Thiên Nhai.
Hứa Nguyên nhẹ bước lên phía trước, quan sát Huyền Thiên Nhai một chút.
Mây mù lững lờ trôi, ẩn hiện bên dưới là cả một không gian vô tận sâu thăm thẳm chiếm lấy hết tầm mắt.
Bỗng nhiên, trên đỉnh núi có mây đen cuồn cuộn kéo tới, một cơn gió lớn ào ào thổi qua khiến cho áo choàng thêu gấm của Hứa Nguyên tung bay phần phật, thân hình vì vậy mà cũng lung la lung lay.
Thấy vậy, Hứa Nguyên bình thản lui lại mấy bước về phía đỉnh núi Huyền Thiên.
Nếu như trong trò chơi “Thương Nguyên” thì hắn chẳng hề do dự mà điều khiển nhân vật của mình nhảy xuống dưới Huyền Thiên Nhai, nhưng hôm nay thì tốt nhất là không nên vậy.
Hứa Nguyên thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn về phía chủ phong của Thiên Môn Sơn.
Nhìn nhìn xem, xa xa ngàn trượng.
Núi nguy nga lượn lờ gió sương.
Gió phá không, mây mù mờ mịt.
Dưới lên trên, hùng vĩ phi thường.
Một lỗ thủng hình tròn mấy trăm trượng xé toạc cả ngọn núi khổng lồ, tạo thành một lỗ thủng ở thân núi, cực kỳ kích thích thị giác. Đây giống như là Thông Thiên Chi Môn.
Nhìn Thiên Môn to lớn kia, Hứa Nguyên rung động trong lòng, nhưng không hiểu vì sao lại xuất hiện thêm một chút cảm giác khó chịu.
Hứa Nguyên đảo ánh mắt nhìn về phía xa xa, dần dần cái cảm giác khó chịu mới tiêu tan.
Nhưng dưới sự mới lạ hấp dẫn thị giác, Hứa Nguyên lại nhìn về phía Thiên Môn. Nhưng rất nhanh, cái cảm giác bí bách trong lòng lại chậm rãi dâng lên.
Đây là cái gì vậy? Tại sao nhìn chằm chằm vào Thiên Môn lại có cảm giác này?
Hứa Nguyên nhận ra thân thể mình có chút khác thường, vội vàng thu hồi ánh mắt. Trong đầu cảm thấy có chút kinh hãi, nhớ lại những miêu tả về Thiên Môn Sơn trong sách có viết tới.
Hứa Nguyên lộ ra vẻ ngạc nhiên, theo bản năng lại ngước mắt lên nhìn Thiên Môn, nửa tin nửa ngờ:
“Đây là Kiếm Ý? Chẳng lẽ trên đỉnh núi Thiên Môn lại bị người nào dùng một kiếm mà đâm thủng?”