Chương 25. Tam Công Tử Đâu?
Hứa Nguyên im lặng, thời khắc sinh tử khiến cho hắn không muốn cố kỵ gì nữa.
“Nếu như có thể sống sót, vậy thì tất nhiên là do cái động phủ mà ta nói đến cứu chúng ta một mạng. Ta nghĩ rằng một mạng của ngươi chắc là có thể đổi lại một cái ân tình chứ?”
Nhiễm Thanh Mặc im lặng suy nghĩ, cảm thấy điều hắn ta vừa nói cũng có chút đạo lý, gật gật đầu:
“Được! Nếu như còn sống, ta nợ ngươi một ân tình”
“Ngươi nhớ kỹ lời vừa nói”
Vừa dứt lời, Hứa Nguyên không một chút do dự mà tiến về phía trước một bước.
Khí lạnh vờn quanh, gió núi vù vù, khăn lụa rời khỏi khuôn mặt của nữ tử áo choàng đen, tung bay theo mây trời.
Trên thế giới này, dường như tất cả mọi thứ đều ngừng lại.
Cả không gian và thời gian dường như đóng băng, chỉ còn lại hai bóng hình tựa con thoi đang lao vun vút trong không trung. Cảm nhận về thế giới xung quanh mất đi từng chút một, chỉ còn lại tiếng xé gió thê lương, cùng với sự ấm áp mềm mại đang nằm trong lòng Hứa Nguyên.
Ở trong mây mù không biết qua bao lâu, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua khuôn mặt tuyệt mỹ ở trong vòng tay, đôi mắt nhắm lại như đang chờ chết.
Bất chợt, hắn nhớ ra..
Phúc duyên của Nhiễm Thanh mặc, hình như có chín mươi ba điểm.
Ở trong “Thương Nguyên”, khi tiến vào động phủ chỉ cần từ trên vách đá dựng nguy hiểm giữa trời nhảy xuống, màn ảnh lúc tối lúc sáng, sau đó người đã ở trong hang động rồi.
Nhưng khi chuyện này trở thành hiện thực tự mình trải nghiệm, khoảnh khắc rơi xuống hư không cảm giác giống như nó sẽ không bao giờ dừng lại vậy.
Những cơn gió xào xạc thoảng qua tai, làm cho cơn buồn ngủ không thể giải thích được dần dần ập đến tâm trí Hứa Nguyên, nhanh chóng biến thành sự mệt mỏi nặng nề chậm rãi lan ra khắp tứ chi và xương cốt trên cơ thể hắn.
Trong quá trình rơi xuống này dường như không còn tồn tại khái niệm về thời gian nữa, cuối cùng Hứa Nguyên cũng dần dần nhắm mắt lại, ý thức từng chút một bị rút ra khỏi cơ thể.
Giữa mây mù mịt mù không thể nhìn thấy được thứ gì bên ngoài, chỉ có hai người ôm nhau.
Trên đỉnh vách đá, gió lạnh thổi không ngừng.
Sau khi Hứa Nguyên chủ động nhảy xuống vách đá, chưa đầy một khắc đồng hồ sau, trên vách núi khổng lồ đã xuất hiện bốn năm bóng người đến.
Khoảng không trầm tĩnh.
Một âm thanh khác xuyên qua không trung, hai bóng người một nam và một nữ lần lượt đáp xuống đỉnh núi.
Người đàn ông có râu đeo một thanh kiếm trên lưng liếc nhìn xung quanh, trên mặt lập tức nở nụ cười, vẫy tay với những người xung quanh:
“Đến sớm vậy, tam công tử đâu?”
“...”
Trên đỉnh núi một mảnh yên tĩnh, không ai để ý tới hắn.
Người đàn ông có râu kia cũng không cảm thấy xấu hổ, làm việc với mấy người kia đã lâu nên hắn sớm đã luyện thành thói quen rồi.
Nhóm người thối tha này thích nhất là giả bộ làm cao thủ, không thích nói chuyện với người khác.
Lúc này bên cạnh vách đá có một nam tử khoanh tay dựa vào thân cây đột nhiên liếc hắn một cái, trong mắt mang theo ý cười, nhưng thanh âm lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào:
“Chu Thần, tam công tử bị một nữ nhân dẫn đi rồi, sương mù dưới vách núi Huyền Thiên Nhai này có thể ngăn chặn tìm kiếm linh hồn người khác.”
Người đàn ông có râu sau khi nghe những lời đó liền nhìn về phía nam tử kia, khóe mắt hắn hơi co lại.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng người đàn ông có râu đã lập tức xuất hiện bên cạnh vị bạn cũ này cười nói:
“Ấy, Tư Tử Vũ, thuật liễm khí của ngươi quả là càng ngày càng lợi hại. Ngươi không lên tiếng ta cũng không chú ý đến ngươi.”
Vừa nói chuyện hắn vừa định khoác tay lên vai nam tử kia:
-Đã lâu không gặp rồi a, ngươi không phải đi cùng Thái tử điện hạ tới bắc man sao, trở về từ lúc nào vậy? Sau khi chuyện này kết thúc trở về Tĩnh Giang thành ca ca mời ngươi đến Túy Tiên lầu uống rượu.
Nhưng mấy lời khách sáo của hắn còn chưa nói xong.
Ầm...
Một cỗ khí tức chấn động từ trên người Tư Tử Vũ phát ra, trực tiếp hất bàn tay đang đưa ra của Chu Thần ra, thanh âm lạnh lùng nhắc nhở:
“Trưởng công tử đã đi xuống vách đá Huyền Thiên Nhai rồi, ngươi thu liễm một chút đi.”
Chu Thần cảm giác lòng bàn tay tê dại, khẽ lắc lắc, nhưng cũng không tiếp tục tiến tới thân thiết với hắn nữa:
“Được, chuyện uống rượu sau này chúng ta lại nói.”
Sau khi nói xong, Chu Thần thu lại dáng vẻ đứng đắn, chuyển sự chú ý của mình sang đầu con mãng xà khổng lồ ở giữa núi.
Đôi con ngươi trên đầu con mãng xà này vẫn còn mở lớn, sau nửa ngày lắng đọng, không khí chết chóc phát ra từ trên thân nó gần như đã bao trùm toàn bộ đỉnh núi.
Nếu yêu vật to lớn như vậy sau khi chết không được xử lý, thân xác nó sẽ thối rữa thành bùn đất sau đó sinh ra âm vật, có điều chút tử khí này rõ ràng không có chút uy hiếp nào đối với mấy người đang có mặt ở đây.
Quan sát một hồi, trong mắt Chu Thần lộ ra một tia ngượng ngùng.
Rõ ràng mới hai ngày trước hắn đã lần ra tung tích của con mãng xà khổng lồ này qua dấu vết của trận chiến, nhưng bây giờ gặp lại nó chỉ còn lại một cái đầu.
Đại yêu quái tu luyện hàng ngàn năm, sao có thể nói chết là chết vậy a.
Trong lòng vừa âm thầm cảm thán, Chu Thần đột nhiên hỏi Tư Tử Vũ bên cạnh:
“Tử Vũ, người nào đến đây trước vậy?”
Từ Tử Vũ yên lặng liếc nhìn đằng xa.
Chu Thần nhìn theo.
Bên cạnh một tảng đá lớn cách đó vài chục mét, một người đàn ông đầu trọc có khuôn mặt hiền từ đang nhắm mắt ngồi đó.
Dường như ông ta cảm nhận được ánh nhìn của hai người, chậm rãi mở mắt ra gật đầu với hai người.
Tư Tử Vũ biết Chu Thần muốn hỏi gì, nhẹ nhàng nói:
“Ta và Giác Tính cùng đi đến đây, sau khi hắn bị y hồn của Nhiễm Thanh Mặc phong bế, bọn ta đã chủ động truyền âm cho nàng ấy.”