Chương 34: Đếm ngược tới khi tử vong!
Nghe được lời nói đột ngột này của Nhiễm Thanh Mặc, bước chân của Hứa Nguyên hơi khựng lại.
Nhưng suy nghĩ rất nhanh, hắn cũng ý thức được trận pháp trong miệng nàng nhắc tới có nghĩa là gì.
Vậy là giống với suy đoán của hắn lúc mới bước chân vào động phủ này. Nơi đây có thực sự có trận pháp che chắn cảm giác của thế giới bên ngoài.
Nhưng trận pháp này sắp bị phá rồi. Tin tức này khiến cho tâm thần Hứa Nguyên bắt đầu chùng xuống.
Hắn hiện tại chưa hoàn toàn có sự chuẩn bị tốt để bắt đầu tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.
Dựa vào Nhiễm Thanh Mặc hết lần này đến lần khác cứu vãn, quả thực lúc này hắn đã có thể đưa nguyên khí vận hành hoàn mỹ dựa theo lộ tuyến của Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết. Nhưng đây là ở trong trạng thái tỉnh táo.
Nếu muốn vận chuyển hoàn mỹ vào thời khắc sinh tử, tất nhiên độ khó sẽ tăng lên gấp bội.
Hứa Nguyên tập trung tinh thần lại, bình thản nhỏ giọng nói:
“Ài.. Đại khái còn bao nhiêu lâu nữa?”
Nhiễm Thanh Mặc nhắm mắt, tập trung cảm giác một lát rồi nhẹ giọng nói:
“Khoảng nửa tuần”
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, giọng trầm xuống, hỏi:
“Bọn họ có thể tìm được động phủ này không?”
Rõ ràng là động phủ này nằm sâu bên trong lòng núi, có lẽ…
“Có thể”
Giọng nói thanh thúy của Nhiễm Thanh mặc vang lên, ngay lập tức đánh nát ảo tưởng trong lòng Hứa Nguyên.
“…”
Mà trong giây lát này, suy nghĩ trong đầu của Hứa Nguyên cũng trở nên phức tạp đến cực điểm.
Đếm ngược năm ngày là tới tử vong, tại giây phút này lặng lẽ bắt đầu.
Trong không gian yên tĩnh, hai người đứng đó, lặng thinh rất lâu…
Bỗng nhiên, Nhiễm Thanh mặc nhẹ giọng nói:
“Ngươi không cần lo lắng”
Hứa Nguyên nghe vậy, tâm thần chậm rãi tỉnh táo lại.
Nhiễm Thanh Mặc thần tình nghiêm túc, giương đôi mắt trong suốt vô ngần nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta sẽ mang ngươi chạy đi”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, Hứa Nguyên trầm mặt giây lát rồi mỉm cười, nụ cười mang theo vô vàn bất đắc dĩ.
Nếu như hắn gật đầu đồng ý với đề nghị của nàng, thì có thể đoán ra được năm ngày sau đó, nữ tử áo đen tuyệt sắc giai nhân trước mặt có thể hóa thành hình dạng đầu một nơi thân một nẻo.
Vì trên đời này, quá nhiều cường giả.
Cơ Thanh Nguyệt có thể bị giết, tất nhiên Nhiễm Thanh Mặc cũng có thể bị giết.
Sau đó, Hứa Nguyên không trả lời Nhiễm Thanh Mặc, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Im lặng thật lâu, đột nhiên hắn nhỏ giọng hỏi:
“Nhiễm cô nương, ngươi có thể để cho ta tiến vào trạng thái tiệm cận với tử vong được không?”
Đôi mắt của Nhiễm Thanh Mặc trở nên mơ hồ khó hiểu:
“Cái gì?”
Hứa Nguyên lại nhỏ giọng:
“Ta nôi là, ngươi có thể để cho ta tiến vào trạng thái tiệm cận với cái chết được không?”
Từ trước tới nay, Hứa nguyên làm bất cứ việc gì đều muốn chuẩn bị đâu ra đấy, thích sự cẩn thận chu đáo.
Bởi vậy, dưới tình huống biết rõ việc tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết có tỷ lệ tử vong rất cao, tất nhiên Hứa Nguyên càng thêm coi trọng công tác chuẩn bị trước khi tu luyện.
Dưới sự giúp đỡ “tận tình” của Nhiễm Thanh Mặc, dần dần Hứa Nguyên hệ thống lại công pháp Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết thành năm bước.
Bước thứ nhất, học tập những tri thức cơ sở nhất của phiến thế giới này, đồng thời là luyện tập thành thạo một bộ công pháp cấp thấp do Nhiễm Thanh Mặc truyền thụ.
Bước thứ hai, thử nghiệm điều động nguyên khí vận chuyển dựa theo lộ tuyến của công pháp Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết trong trạng thái thanh tỉnh.
Bước thứ ba, dựa vào sự giúp đỡ của Nhiễm Thanh Mặc để cho thân thể làm quen và thích nghi với trạng thái cận kề tử vong nhưng vẫn còn giữ được sự tỉnh táo nhất định.
Bước thứ tư, ở trong trạng thái tiệm cận tử vong mà vận chuyển lộ tuyến theo công pháp Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết, tất nhiên là có sự giúp đỡ của Nhiễm Thanh Mặc.
Bước thứ năm, chính thức tu luyện.
Trải qua một tháng, Hứa Nguyên đã hoàn thành được hai bước đầu tiên.
Nếu như bây giờ có thể cho hắn thêm một tháng thời gian, Hứa Nguyên có tự tin làm xong kế hoạch đã dự định một cách hoàn mỹ. Nhưng hiện tại, đếm ngược chì có năm ngày, tất nhiên không đủ thời gian để hắn tiến hành tuần tự ba bước cuối cùng của kế hoạch.
Tình huống hiện giờ đã không còn đường lui, Hứa Nguyên không có bất kỳ sự do dự nào để làm ra lựa chọn.
Đã không còn thời gian để cho hắn chậm rãi thích nghi.
Hắn, phải mạo hiểm.
Động phủ nhỏ hẹp và u ám chìm vào trong yên lặng.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn vào ánh mắt bình thản mà vô cùng nghiêm túc của Hứa Nguyên, chậm rãi gật đầu.
“Có thể”
Dừng lại một chút, có vẻ chần chừ, nàng lại hỏi một câu:
“Nhưng tại sao?”
Hứa Nguyên ngẩng đầu nhìn vòm đá tối tăm của động phủ, im lặng một lúc lâu, rồi nói:
“Để cứu mạng ta và ngươi”
Nhiễm Thanh Mặc nghi hoặc, trong đôi mắt trong veo hiện lên vẻ mơ mơ hồ hồ.
“Nhưng thương thế của ta đã tốt rồi”