Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 47 - Công Pháp

Chương 47: Công pháp

Chu Sâm nghe vậy hơi lười biếng xoa xoa mái tóc xõa tung, khoát tay áo, thuận miệng nói:

“Dạy Tam công tử tu hành mà thôi, ta biết, yên tâm…”

Trong sương phòng chính của lầu các, Hứa Nguyên đang thở hổn hển.

Lúc này, những đồ vật quý báu trong phòng đều đã bị hắn phá tan tành.

Tất nhiên là ngoại trừ chiếc giường kia.

Dù sao nếu phá hư nó, Hứa Nguyên cũng chỉ có thể ngủ trên sàn nhà.

Nhưng hiện tại phá một căn phòng mà cũng mệt đến mức này, phỏng chừng thể lực của hắn còn không bằng con Nhị Cáp nuôi trong nhà ở kiếp trước.

Thân thể yếu đuối này cũng không có thay đổi lớn gì khi có được Tiên Thiên chi thể, thận hư trước sau như một.

Quả thật tu hành thổ nạp tích góp nguyên khí sẽ có cải thiện từng chút một và tăng cường thể chất, nhưng Hứa Nguyên mới vào tu hành, sự thay đổi này không rõ mấy.

Đứng tại chỗ hít sâu hai hơi, Hứa Nguyên rụt về trên giường bắt đầu ngồi xếp bằng điều tức.

Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết bắt đầu vận chuyển, hô hấp dồn dập của Hứa Nguyên cũng vững vàng lại tức khắc.

Chính thức bước vào tu luyện, Hứa Nguyên phát hiện rất nhiều chuyện thú vị.

Ví dụ như, thật ra bên trong một quyển công pháp hoàn chỉnh có rất nhiều cách vận chuyển lộ tuyến kinh mạch bất đồng, dùng để áp dụng cho các tình huống khác nhau.

Một loại để chữa thương, một loại để tu luyện, một loại để chiến đấu, cùng với nhiều loại khác.

Những cách vận chuyển này bổ sung cho nhau, nhưng cũng khác nhau rất rõ.

Lại ví dụ như, thật ra thực lực của tất cả tu giả đều có thể chia làm hai giai đoạn.

Giai đoạn đầu tiên là giai đoạn bình thường, nói bằng tiếng người thì là lúc tu giả không vận chuyển công pháp.

Giai đoạn này, tu giả hoàn toàn dựa vào thực lực mạnh mẽ tích lũy được khi tu luyện trong quá khứ.

Tựa như mấy vỏ kiếm mà lúc trước Nhiễm Thanh Mặc thuần phục Đại Bạch Hổ, Hứa Nguyên đoán đó là nàng ta dựa vào sự tích lũy tu luyện trong quá khứ, không có xen lẫn sự bổ sung của bất kỳ công pháp nào.

Giai đoạn thứ hai chính là thời điểm mà công pháp trong cơ thể tu giả bắt đầu vận chuyển.

Công pháp vận chuyển sẽ sinh ra phát tiến to lớn cho thực lực của tu giả.

Hiệu quả tăng trưởng cụ thể sẽ tăng lên căn cứ theo hiệu suất vận chuyển của người tu luyện.

Tựa như hắn đối mặt với dây mây mà Hứa Trường Ca quất tới lúc trước vậy.

Hai roi đầu tiên, hắn chỉ cần vận chuyển một tí là có thể tránh thoát, mà roi thứ ba, hắn nhất định phải vận chuyển toàn lực mới có thể đón nhận.

Hơn nữa, Hứa Nguyên đoán các loại công pháp bất đồng cũng sẽ có những kiểu ích lợi khác nhau.

Công pháp càng mạnh thì hiệu quả tăng trưởng mà nó mang đến càng lớn.

Từ lúc xuyên việt đến nay, tổng cộng Hứa Nguyên đã tu luyện được hai loại công pháp, cho nên có thể so sánh chúng.

Một cái là ≪Liên Hoa Kiếm Quyết≫ của Nhiễm Thanh Mặc truyền cho hắn, một cái là ≪Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết≫ đẳng cấp Huyết Sắc.

Hiệu quả tăng trưởng của cả hai hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Dưới sự gia tăng của Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết, bất kể là sức chịu đựng hay là tốc độ phản ứng, hoặc là lực lượng thì Hứa Nguyên cũng đã có hơi vượt qua phạm trù của người bình thường.

Tất nhiên, lợi ích của công pháp không chỉ như thế, còn bổ sung một bộ chiêu thức của công pháp.

Tựa như Huyết Sắc hỏa diễm của Hứa Nguyên, tựa như Băng Vân giai của Nhiễm Thanh Mặc.

Càng tu luyện, Hứa Nguyên càng cảm thán hệ thống tu luyện của thế giới này.

Về phần vì sao tu giả không thể luôn luôn duy trì trạng thái vận chuyển công pháp, bảo trì chiến lực mạnh nhất phòng ngừa đánh lén.

Một là bởi vì kinh mạch rất yếu ớt, ngoại trừ một vài thể chất đặc thù, tu giả không có cách nào toàn lực vận chuyển công pháp trong thời gian dài, trường kỳ ở trạng thái phụ tải cao sẽ làm cho kinh mạch bị hao tổn.

Hai là bởi vì vận chuyển kinh mạch ở trạng thái chiến đấu sẽ tiêu hao nguyên khí trong cơ thể liên tục.

Điều chỉnh trạng thái của thân thể ở mức tốt nhất, Hứa Nguyên lấy ra hai bình đan dược trong nhẫn tu di của mình.

Một bình Thanh Lâm Đan, một bình Hộ Mạch Đan, ăn mỗi bình một viên, nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện.

Hai cỗ dược lực phát tán ra trong cơ thể.

Một lớp tinh dược vàng mỏng cũng xuất hiện ở vách kinh mạch, đồng thời Hứa Nguyên cảm giác ý hồn của hắn tựa hồ bị thứ gì đó kích thích, càng trở nên tỉnh táo hơn.

Hiệu quả rõ ràng, không hổ là mấy viên thần dược ở giai đoạn trước trong trò chơi ≪Thương Nguyên≫ mà Hứa Nguyên chưa từng ăn qua.

Không lãng phí thời gian nữa, ý hồn thò ra, Hứa Nguyên lập tức cảm nhận được nguyên khí ở xung quanh đã ngưng tụ thành chất lỏng sền sệt.

Trong lòng hơi kinh ngạc.

Hắn còn chưa cảm nhận được nguyên khí sền sệt như thế trong hồ linh trì ở động phủ lúc trước.

Lầu các Huyền Ưng là phương tiện đi lại của Hứa Trường Ca, đương nhiên có bố trí đủ loại trận pháp bên trên, trong đó hiển nhiên là có Tụ Linh Trận trợ giúp cho tu luyện.

Công hiệu của Tụ Linh Trận bao gồm cả tác dụng của Tỏa Linh trận, nhưng lại có chỗ khác biệt lớn trong cách vận dụng.

Tỏa Linh trận hơi khuất, để cho nguyên khí trong không gian không bị tản ra bên ngoài, thường dùng ở linh tuyền và linh nhãn.

Tụ Linh Trận thì tụ tập nguyên khí ở chung quanh lại, đa phần dùng cho các khu đất rộng lớn, sau khi dựng trận xong, ý hồn sẽ dễ dàng cảm ứng được sự dao động của nguyên khí được tụ lại.

Nhưng nhìn nguyên khí đã ngưng tụ thành chất lỏng, cho dù căn phòng này có Tụ Linh Trận cũng không thể có được hiệu quả như vậy.

Hứa Nguyên trong lòng âm thầm suy tư, không tu luyện ngay, mà là bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của những nguyên khí này trong biển nguyên khí thể lỏng.

Hắn cho rằng hẳn là có bảo bối nào đó trong sương phòng của lão ca.

Thiên phú của Tiên Thiên Hồn Thể lại hiện ra, trong sự lưu động cực nhỏ của nguyên khí, cuối cùng Hứa Nguyên cũng dò xét ra nguồn gốc của những nguyên khí thể lỏng này.

Mở mắt ra, Hứa Nguyên chậm rãi đi tới phòng nhỏ ở chính giữa.

Trầm mặc một giây, vận chuyển công pháp, huyết sắc hỏa diễm toát ra từ trên nắm tay Hứa Nguyên, lập tức ném một quyền lên mặt đất:

“Ầm!”

Vụn gỗ văng tung tóe trên không trung, Hứa Nguyên bị trực tiếp bắn ra ngoài bởi một luồng lực phản chấn cực mạnh.

“Rầm!”

Một tiếng vang trầm đục nặng nề đụng vào tường gỗ.

Bình Luận (0)
Comment