Chương 50: Nghiệm Linh Trận!
Trong tiếng hót vang của chim ưng, hơn trăm con yếu thú phi hành cả lớn và nhỏ đều hí vang lên trên không trung.
Chuyển tầm nhìn xuống.
Một tòa thành phố khổng lồ quy mô có thể sánh ngang với thành thị cấp một ở kiếp trước bất ngờ lọt vào mắt!
Cảnh sắc trong thành nhìn rõ không sót chỗ nào, nhà cửa đường phố san sát nối đầy nhau, vòng móc vòng, đường phố rộng rãi bốn phía đông đúc người nhộn nhịp, tràn đến nơi cuối mà tầm mắt nhìn đến.
“…” Hứa Nguyên.
Ờm…đây là thành Tĩnh Giang mà chỉ cần vài ba tấm bản đồ là đi xong hết trong ≪Thương Nguyên≫ ư?
Dần dần tới gần, Huyền Ưng khổng lồ dưới chân đã hạ thấp độ cao phi hành.
“Ù ù…”
Khi thân ưng từ trên trời bay qua tường thành cao hơn hai mươi trượng kia, ý hồn của Hứa Nguyên mang máng cảm ứng được một dao động mơ hồ nào đó.
Bọn họ dường như đã xuyên qua một rào cản vô hình nào đó.
“Đây là…”
Hứa Nguyên híp mắt, theo bản năng thò ý hồn ra dò xét.
Nhưng đáng tiếc tốc độ phi hành của Huyền Ưng quá nhanh, mà ý hồn của hắn lại có phạm vi dò xét hữu hạn.
Vừa ló đầu ra thì Huyền Ưng sớm đã bay qua tường thành nguy nga kia.
Bất đắc dĩ thu hồi ý hồn, đợi khi nào có cơ hội lại đi xem xét tường thành.
Suy nghĩ này vừa nảy lên thì đột nhiên tiếng của Chu Sâm vang lên từ mái cong trên đỉnh lầu:
“Quả nhiên Tam công tử thiên phú dị bẩm, vừa bước vào phẩm giai đã có thể cảm ứng được Nghiệm Linh Đại Trận này.”
“…” Hứa Nguyên.
Thực rõ ràng là vừa rồi hắn đưa ý hồn thăm dò đã bị người ở bên trên phát hiện.
“Ai?” Hứa Nguyên nói khẽ.
Chu Sâm trực tiếp nhảy xuống từ trên đỉnh lầu, xoay người từ cửa sổ tiến vào sương phòng, cười ha hả hành lễ:
“Chu Sâm.”
Hứa Nguyên nhìn bộ dáng râu ria của hắn ta, nhận ra đây là một trong số những người đánh vỡ động phủ lúc trước ở Huyền Thiên Nhai.
Hẳn là Hứa Trường Ca giữ lại để bảo vệ hắn.
Hứa Nguyên trầm mặc một hơi, nhẹ giọng hỏi:
“Vừa rồi ngươi nói Nghiệm Linh Trận, đó là cái gì?”
Chu Sâm cười ha hả chắp tay:
“Tam công tử vừa bước vào tu hành nên không biết cũng là lẽ thường, yêu thú dã tính khó thuần hóa, trực tiếp vào thành rất dễ trở nên hung bạo làm tổn thương người khác.”
“Nếu yêu thú muốn vào thành cần phải trải qua kiểm tra của triều đình Dị Thú Ti, hoặc là chín tầng kiểm tra của các tông môn lớn, nếu đều vượt qua các kiểm tra này, trong cơ thể yêu thú sẽ bị rót vào một ấn ký đặc thù, có ấn ký này mới có thể vào thành.”
“…”
Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên sự kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy ở thế giới này.
Hơi dừng, Hứa Nguyên bỗng nhiên nghiêng mắt liếc nhìn tòa thành khổng lồ nhìn không tới giới hạn này, ngữ khí hơi tia cổ quái:
“Bên trên toàn thành Tĩnh Giang đều có ư?”
Chu Sâm khẽ gật đầu, giọng điệu đương nhiên:
“Hiển nhiên là thế.”
Nghe vậy, trong mắt Hứa Nguyên hiện lên hoảng sợ.
Thế giới này lại có trận pháp to lớn như vậy ư?
Đồng thời rất nhiều nghi vấn cũng dâng lên trong lòng.
Trận pháp to lớn này thiết trí như thế nào?
Năng lượng duy trì trận pháp đến từ đâu?
Trong lòng suy nghĩ chập chờn, không có đáp án Hứa Nguyên cũng không nghĩ nữa.
Dừng một lát, hắn nhìn Chu Sâm:
“Vậy…nếu không có ấn ký, cưỡng chế vào thành thì sao?”
Chu Sâm giơ tay sờ sờ cái cằm râu ria rồi nhếch miệng cười với hàm ý sâu xa:
“Trong thành vẫn còn có trận pháp phòng hộ.”
Hứa Nguyên nhíu mày: “Trận pháp khác?”
Lần này Chu Sâm không lập tức trả lời hắn mà là ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Một lát sau, hắn đột nhiên nhếch miệng cười:
“Tam công tử, ngươi chờ một chút.”
Vừa nói xong thì hắn lập tức biến mất trước mặt Hứa Nguyên.
Nguyên khí ập vào mặt, Hứa Nguyên ra cửa sổ nhìn nhưng không tìm được gì.
Tốc độ của những hộ vệ mà Hứa Trường Ca giữ lại bảo vệ hắn đều quá nhanh.
Mà hơn mười giây sau khi Chu Sâm biến mất.
Hứa Nguyên bỗng nhiên nhìn thấy.
Một con yêu thú giống như Dực Long đang rớt nhanh xuống từ vòm trời!
Lúc Hứa Nguyên híp mắt nhìn chằm chằm thì thanh âm Chu Sâm nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng hắn:
“Tam công tử, ngươi tự mình xem đi.”
“…” Hứa Nguyên.
Tên cường giả này bất ngờ biến mất lại bất ngờ xuất hiện giống như quỷ ấy.
Hơi gật đầu, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm con Dực Long gãy cánh kia rơi xuống.
Dực Long từ trên trời rớt xuống, sau khi tiến vào phạm vi của Nghiệm Linh Đại Trận, cảm giác nguy cơ tự nhiên của yêu thú khiến con Dực Long dài đến một trượng này phẩy cánh điên cuồng.
Nhưng tiếc là một chiếc cánh khác đã bị Chu Sâm bẻ gãy, nó vẫn tiếp tục rớt xuống một cách bất lực.
Rơi xuống đến một độ cao nào đó, một tia hồng quang màu trắng ngưng tụ ở giữa không trung của tòa thành khổng lồ lập tức chiếu ra!
Tĩnh lặng, Dực Long trực tiếp hóa thành bột mịn, thi cốt vô tồn.
“…” Hứa Nguyên.
“Tam công tử, đây chính là kết cục của yêu thú không có ấn ký còn muốn xông vào nội thành.” Thanh âm ung dung của Chu Sâm truyền đến.
Hứa Nguyên liếc hắn một cái:
“Ừm tuy rằng rất trực quan, nhưng ngươi trực tiếp nói không được à?”
“…” Chu Sâm.
Ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ, Chu Sâm tiếp tục nói:
“Khụ, ừm còn có một điều là trận pháp này không chỉ đề phòng yêu thú, nó còn có thể đề phòng cả con người.”
Hứa Nguyên trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi:
“Trận pháp này cũng hữu hiệu với ngươi ư?”
Chu Sâm nhếch miệng cười cười, lắc đầu:
“Quá chậm, không đánh trúng ta, uy lực cũng hơi yếu.”