Mở cửa, thấy người đứng bên ngoài không phải Doanh Tử, Cố An thở phào nhẹ nhõm.
- Tô tiểu thư? Sao ngươi lại ở kinh thành?
Tô Bách Hợp bĩu môi:
- Sao ta không thể tới? Hừ, Tô gia chúng ta ở kinh thành cũng có chút làm ăn.
Đẩy Cố An ra, Tô Bách Hợp đi vào trong sân:
- Mị Nhi tỷ tỷ đâu? Ân? Nhà các người sao lại đổi chó?
Bị Vượng Tài ở cửa hấp dẫn, Tô Bách Hợp ngồi xổm xuống vuốt đầu chó.
- Con chó này so với trước kia đẹp hơn, con kia vừa quê vừa xấu.
Vượng Tài liếc mắt một cái, không để Tô Bách Hợp xoa đầu , nhanh chân chạy.
Chính mình đường đường một giới đại yêu, làm sao có thể cho một tiểu cô nương chiếm tiện nghi, còn sờ đầu, truyền đi mặt mũi mình đều mất hết.
- Mị Nhi tỷ tỷ!
- Bách Hợp tới? Đến giúp ta sửa sang lại phòng.
Tô Mị Nhi ở trong phòng đáp lại.
- Được! Ta tới ngay đây.
Tô Bách Hợp cười ha hả chạy vào trong phòng, còn làm mặt quỷ với Cố An.
Thấy vậy, Cố An chỉ cười cười.
Hắn đối với Tô Bách Hợp không có gì oán giận, hơn nữa nàng đối với Mị Nhi rất tốt.
- Vượng Tài, ngươi cũng qua giúp ta sửa sang lại phòng đi, người ta có, chúng ta cũng phải có.
Vượng Tài:
- Gâu gâu gâu?
Thấy Vượng Tài không tình nguyện, Cố An hỏi:
- Ngươi có giúp hay không?
- Uông!
Có thể có biện pháp gì, chó ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu..
....
Sau khi dọn dẹp xong phòng, Cố An ra cửa.
Sân này cái gì cũng tốt, có hoa có cỏ, đồ nội thất bên trong cũng gần như hoàn mỹ, nhưng không phù hợp với mỹ quan của mình.
Cố An hắn là ai, đây chính là đã từng cử nhân.
Cho nên Cố An đến phòng sách, định mua ít sách về đặt.
Tìm vài tiểu thương hỏi thăm, Cố An mới tìm được vị trí phòng sách.
Lần này Cố An không để Vượng Tài đi theo, ném nó ở nhà.
Đi vào một vòng, trong phòng sách đồ vật không ít, nhưng phần lớn đều là cùng khoa cử có quan hệ.
Tứ thư ngũ kinh các loại chiếm đa số.
Cố An mua một bộ.
- Hả? Nhà sách này còn có gác xếp?
Lên lầu hai, Cố An đứng tại chỗ, khóe miệng giật giật.
Phòng trung thuật!
Mười hai ngón tay!
Bách tư bách toàn!
Ngọc túc hợp tập!
Vừa nghe cũng không phải cái tên đứng đắn gì.
Người như Cố An, đương nhiên là nhìn cũng sẽ không liếc mắt một cái.
- Phiền ngươi gói cho ta một chút.
- Được.
Sau khi trả tiền, Cố An nhíu mày hỏi:
- Sao lại đắt như vậy?
Tứ Thư Ngũ Kinh dường như không tốn bao nhiêu tiền.
- Ngọc Túc Hợp Tập là sản phẩm mới, hơn nữa bây giờ chỉ có chỗ chúng ta mới bán ra, tiên sinh có cần trả lại không?
Cố An lắc đầu, mang theo túi sách trở về sân.
Giá sách trống rỗng nhất thời bị lấp đầy, quyển Ngọc Túc Hợp Tập kia Cố An suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đặt ở dưới ván giường.
Ngày hôm sau.
Việc đầu tiên Cố An làm sau khi rời giường chính là tập thể dục buổi sáng.
Cho dù thay đổi địa điểm vẫn biết làm, tập thể dục buổi sáng đối với mình mà nói đã thành một loại thói quen, thịt thừa trên người cũng ít đi rất nhiều, nhấc quần áo lên còn có thể nhìn thấy dây áo gi lê và cơ bụng lớn của Cố An.
Tập thể dục buổi sáng hàng ngày kết thúc, Cố An tắm nước lạnh.
[Đại Vũ Dư Chưởng đã tu luyện tới 80%, lần sau khởi động hệ thống thì có thể học tập công pháp mới.]
- Cố An, mau mở cửa.
Nghe thấy tiếng ồn ào này, Cố An liền biết ai tới.
Sau khi mở cửa, Tô Bách Hợp "hừ" một tiếng, đi thẳng vào phòng Tô Mị Nhi.
- Cố huynh, cửa lớn sao lại mở? Kinh đô cũng không giống thành Bình An a, cửa vẫn phải đóng, lòng phòng bị không thể không có a.
- Điện hạ.
Vừa vặn, ngay sau khi Tô Bách Hợp vào nhà, Doanh Tử đã tới.
- Ngàn lượng bạc trắng, tơ lụa, còn có tuấn mã mang đến cho ngươi.
Đinh Đồng dắt bạch mã đi phía sau, sau lưng bạch mã chở hai cái rương lớn.
Cố An đưa tay tiếp nhận bạch mã:
- Đa tạ điện hạ, phiền toái ngươi.
- Không ngại, ta dẫn ngươi đi dạo một chút, ngày mai ngươi sẽ nhậm chức, tiêm cho ngươi một mũi dự phòng, chuyện này cũng không đơn giản.
- Chức vụ nha môn?
- Cố An, vào giúp một tay.
Doanh Tử thấy thế cười:
- Cố huynh nương tử không ở nhà? Hay là nói vị này cũng......
- Một bằng hữu.
- A, bằng hữu a, cô nương, còn cần nhân thủ hỗ trợ sao?
Đinh Đồng ở một bên muốn nói chuyện, lại bị Doanh Tử giơ tay cắt đứt.
- Tốt a tốt a, vậy các ngươi cùng đi đi.
- Điện hạ, cái này không tốt a…
- Cố huynh bằng hữu chính là bằng hữu của ta nha.
Hai người cùng nhau vào phòng, trong phòng có mùi thơm hoa nhài.
Tô Mị Nhi không quá ưng ý với vị trí của cái giường, muốn xê dịch một chút, nhưng các nàng hai nữ tử yếu mềm không có kia khí lực, đành phải gọi tới Cố An.
Loại chuyện nhỏ này đối với ba người Cố An mà nói thật là dễ dàng.
Tô Mị Nhi hơi cúi người:
- Làm phiền điện hạ.
- Điện hạ?
Tô Bách Hợp sững sờ tại chỗ, nhìn Doanh Tử, lại nhìn Cố An.
Cố An vẻ mặt không nói gì gật đầu:
- Không sai, chính là như ngươi nghĩ.
- Thần, thần, thần...…
Tô Bách Hợp bùm một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Thần không biết ngài là điện hạ.
- Không sao, kết giao bằng hữu.
Doanh Tử đưa tay nâng Tô Bách Hợp lên:
- Không có chuyện gì nữa ta cùng Cố huynh đi ra ngoài trước.
- Điện hạ đi thong thả.
Đợi sau khi Doanh Tử rời đi, Tô Bách Hợp mồ hôi lạnh vẫn không dừng lại, sau lưng đã thấm ướt.
- Mị Nhi tỷ tỷ, vị kia thật sự là Thái tử?
- Ưm, ngươi nhìn trúng người ta?
Tô Bách Hợp vội vàng lắc đầu, nàng nào có lá gan này a.
Thái tử, chính mình vừa rồi lại để cho một Thái tử giúp mình khiêng giường, tội đáng vạn, tử tội đáng vạn tử.
- Gã làm sao không có chút nào phong phạm của Thái tử a, ngay cả ăn mặc cũng mộc mạc như vậy.
- Các ngươi ở kinh thành buôn bán cũng không ít, chưa từng gặp qua Thái tử sao?
- Không có, chúng ta chỉ là một tiểu thương bình thường, lấy đâu ra cơ hội cùng Thái tử gặp mặt a, hôm nay là lần đầu tiên, hơn nữa Cố An vì sao lại quen biết Thái tử?
Không biết người đó là thái tử.
Tô Mị Nhi đem sự tình nói cho Tô Bách Hợp, người sau gật đầu:
- Vậy Cố An ở kinh thành hẳn là sẽ không kém, lại có thể cùng thái tử trèo lên quan hệ.
- Tướng công hắn lại không vui .
- Mị nhi tỷ tỷ, cái này có thể nói không được a.
Tô Bách Hợp một tay che miệng Tô Mị Nhi.
Doanh Tử một đường dẫn Cố An vào hoàng cung.
- Ưm, bổng lộc rất cao, nếu Cố huynh muốn, nạp mấy thiếp cũng không thành vấn đề.
Cố An cười cười, không trả lời Doanh Tử, nhưng mà nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nặng hơn rất nhiều.
Dạo một vòng trong hoàng thành, Doanh Tử dừng bước.
- Chính là chỗ này.
- Chuyện này, điện hạ, ta chỉ sợ không được a.
Doanh Tử vỗ vỗ bả vai Cố An:
- Cố huynh, ta tin tưởng ngươi, ngày mai chờ tin tức tốt của ngươi.