Vị Ương suy tư hồi lâu mới mở miệng nói:
-Ta đã gặp qua không ít yêu vật, nhưng Sâm Yêu này, quả thật chưa từng nghe nói qua, có lẽ là cách gọi các nơi khác nhau, ngươi nói cho ta biết yêu vật kia trông như thế nào.
Bản thân Cố An cũng chưa từng gặp qua Sâm Yêu, nhưng mà ngược lại ở trong thành Bình An nghe được không ít tin đồn về Sâm Yêu, còn có rất nhiều phụ nhân lớn tuổi sẽ dùng Sâm Yêu hù dọa tiểu hài tử ngủ.
Nói cái gì nếu không ngủ Sâm Yêu sẽ tới đem ngươi ăn tươi!
-Nghe nói yêu vật kia ba đầu sáu tay, có thể bay, có thể phun lửa có thể phun nước, vảy trên người so với áo giáp còn cứng rắn hơn.
Những thứ này đều là sau khi ăn xong Trà Dư nghe các bác gái nói.
-Yêu vật như vậy...
Vị Ương lắc đầu tỏ vẻ mình chưa từng nghe nói qua:
-Nhưng mà vì sao ngươi phải đi trêu chọc yêu vật như vậy?
Cố An không trả lời, thở dài nói một tiếng:
-Vị Ương cô nương, hôm nay quấy rầy, hai ngày sau ta lại tới.
-Ừm.
Sau khi khẽ gật đầu, chờ Vị Ương quay đầu lại lần nữa, Cố An đã biến mất.
-Ba đầu sáu tay, còn có thể thi triểnpháp thuật, tên kia mấy ngày trải qua khổ sở tu tập Đông Hải kiếm pháp chính là vì đối phó nó sao?
Đông Hải kiếm pháp là Vị Ương tận tay dạy Cố An, bởi vậy Cố An trưởng thành nàng cũng nhìn ở trong mắt, trong lòng Vị Ương, Cố An không tính là thiên tài, nhưng cũng là rất chăm chỉ, bàn tay còn bởi vì luyện kiếm mài ra bọt máu.
Dưới ánh mặt trời, Vị Ương lẩm bẩm:
-Hắn còn biết tên ta, Quý Bạch Thường, đến tột cùng là ai?
Lúc này Cố An đã về nhà, bên này trời cũng vừa sáng.
Hệ thống đồng tu cho Cố An cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, hắn không có gì buồn ngủ, nhưng trong thân thể không ngừng tuôn ra lực lượng cũng là thật.
Tô Mị Nhi còn chưa tỉnh, Cố An cũng không quấy rầy nàng, sớm bắt đầu luyện kiếm.
- Mình đối với Sâm Yêu không biết, cũng không có cách nào hiểu rõ.
Cố An xem qua tất cả sách của nha môn, bên trong không có giới thiệu về Sâm Yêu, thậm chí ngay cả hai chữ Sâm Yêu cũng chưa từng nhắc tới.
Một canh giờ sau, Tô Mị Nhi rời giường, nhìn Cố An đang luyện kiếm xong liền đi làm điểm tâm.
Càng đến phía sau, độ thuần thục của Đông Hải kiếm pháp lại càng khó có tiến bộ, tỷ lệ trước khi đi bắt Sâm Yêu đạt tới 50% cũng càng xa vời.
- Hy vọng có thể được......
Bốn mươi tám giờ sau.
Cố An nằm ở trên giường, đúng giờ mở ra hệ thống đồng tu.
Trước mắt Đông Hải kiếm pháp tiến độ: 31%, khi tiến độ đạt tới 35% có thể trở về.
- Đây là lần cuối cùng mình tiến vào hệ thống trước khi thảo phạt Sâm Yêu.
Cảm giác choáng váng yếu hơn trước không ít, Cố An bắt đầu thích ứng với cảm giác này.
Vị Ương cầm trong tay một quyểncũng không ngẩng đầu “Ừ” một tiếng:
-Đến rồi?
Cố An gãi đầu, thật sự là có chút ngượng ngùng:
-Làm phiền Vị Ương cô nương.
Hắn ở chỗ này nhìn lén Vị Ương tắm rửa không nói, còn quấy rầy cuộc sống của Vị Ương, ăn một viên Khai Mạch Đan của nàng, giống như vẫn luôn là Vị Ương giúp mình, mà hắn cái gì cũng không cho Vị Ương được.
Vị Ương buông sách vở xuống, răng môi khẽ nhếch nói:
-Bắt đầu đi.
Đông Hải kiếm pháp Cố An đã lĩnh ngộ được bảy tám phần, thật sự không biết nên tăng lên như thế nào, tiến độ luyện kiếm ở nhà cũng càng ngày càng chậm, chỉ có thể dựa vào Vị Ương để đánh thức mình một hai.
Vị Ương xem xong, lắc đầu thở dài.
Đây là ý gì, mình hết thuốc chữa rồi?
- Ta đã không còn gì có thể dạy ngươi, Đông Hải kiếm pháp này đã được ngươi tu luyện tới đại thành.
Vị Ương nói khiến Cố An giật mình.
Độ thuần thục của mình mới 30%.
- Ngươi rất vội?
Vị Ương khẽ nhíu mày, nhìn ra sự hốt hoảng của Cố An:
- Chuyên tâm tu hành, không thể lo lắng, đạo lý sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng đã nghe nói qua, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma.
Không biết có phải ý thức được mình nói hơi nhiều hay không, Vị Ương lại ngậm miệng.
- Vị Ương cô nương, ngươi cảm thấy ta chống lại Sâm Yêu kia, tỷ lệ thắng có thể có bao nhiêu?
- Không.
Vị Ương không chút do dự liền cho Cố An đáp án:
- Đừng nghĩ yêu vật quá ngây thơ, ngươi vừa mới Khai Mạch, còn muốn chống lại yêu vật? Vậy đệ tử Tam Thanh Sơn ta đều ăn chay sao?
Cố An thở dài.
Vậy Đông Hải kiếm pháp của mình phải tiếp tục thăng cấp như thế nào, ngay cả Vị Ương cũng không giúp được mình, hắn thật sự còn có cơ hội sao?
- Ta khuyên ngươi tốt nhất tu luyện trước, ngươi hiện tại cùng phàm nhân bình thường không có gì khác nhau, cùng phàm nhân bình thường nói ngược lại không có đối thủ, nhưng cùng yêu vật…
Vị Ương cười lắc đầu.
Cố An lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng lắm.
Hắn là thật sự không rõ ràng lắm, Đông Hải kiếm pháp tiến độ chỉ có 31%, dựa theo hệ thống nói, chính mình muốn tới 35% mới có thể rời đi.
Vị Ương vỗ vỗ bên cạnh mình:
- Lại đây, ngồi, ta dạy ngươi tu luyện.
- Vị Ương cô nương, cái này không tiện đi, ta đã thu được rất nhiều chỗ tốt của ngươi.
- A, vậy ngươi tiếp tục đi, ta không dạy nữa.
- Phiền toái Vị Ương cô nương rồi.
- Hắc, ta khách sáo một chút, sao ngươi lại cho là thật chứ?
Cố An gãi gãi đầu, ngồi xuống bên cạnh Vị Ương.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại dán sau lưng Cố An, một cỗ hơi thở ấm áp thấm vào thân thể mình.
- Ta dẫn dắt, ngươi nhìn thật kỹ, học thất tốt.
Nửa canh giờ trôi qua.
- Có thể biểu diễn lại một lần không?
Vị Ương bĩu môi:
- Thật ngu xuẩn, xem một lần còn không học được.
Ngoài miệng ghét bỏ, nhưng Vị Ương vẫn hưỡng dẫn Cố An lại một lần nữa.
Lúc này đây, Vị Ương thả chậm tốc độ, linh khí chậm rãi xuyên qua thân thể Cố An, tới tới lui lui, vào vào ra ra, co rút, theo thân thể Cố An co quắp một trận, Vị Ương buông tay xuống.
- Hiểu rồi chứ?
Cố An gật đầu.
Hai lần xuống dưới, chính mình cũng sờ rõ tiết tấu.
- Hiểu thì qua một bên tự mình tìm tòi đi, đừng quấy rầy bổn cung đọc sách.
Ngáp một cái, Vị Ương nằm xuống, trong tay vân vê sách vở.
Một người một linh thể, một câu cũng không nói, yên lặng làm chuyện của mình.
Không biết qua bao lâu, Vị Ương nhịn không được ngáp một cái, vừa định chợp mắt một hồi, thân thể Cố An cách đó không xa lại đột nhiên phát ra kim quang.
Kim quang rất ngắn, chợt lóe rồi biến mất, lại bị Vị Ương tinh chuẩn bắt được.
- Trúc Cơ trung kỳ.
Vị Ương vội vàng bẻ đầu ngón tay, đếm ngày mình giao Khai Mạch Đan ra.
Chưa đầy một tuần.
- Tiểu tử này......
Đã không chỉ là thiên phú dị bẩm đi.
-Sư tỷ, người ngủ chưa?
Ngoài cửa truyền đến thanh âm có chút yếu ớt của nữ tử.
- Chưa ngủ, vào đi.
Vị Ương tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh một chút.
Một thiếu nữ khoảng một mét sáu đi vào trong cửa, nàng cúi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng nói:
- Sư tỷ, ta đột phá Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
- Ừ.
Vị Ương mặt không đổi sắc gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Ngươi đến Tam Thanh Sơn đã bao lâu rồi?
- Một năm.
- Bình thường ngươi tu luyện như thế nào, vì sao một năm trôi qua mới Trúc Cơ hậu kỳ?
Thái độ đột nhiên biến hóa của Vị Ương khiến cho cổ thiếu nữ co rụt lại, Không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Sư tỷ rõ ràng rất ôn nhu a, chẳng lẽ hôm nay sư tỷ đến tháng sao......
Tốc độ này của mình, những sư huynh kia đều khen tốc độ tu luyện của ta rất nhanh mà.