Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình (仙子请自重,我有家室)

Chương 69 - Bạo Nổ

Giờ Dậu, cuối cùng Cố An cũng về đến nhà.

Vẻ mặt hắn tang thương, như là đột nhiên già đi hai mươi tuổi.

Tô Mị Nhi há miệng, muốn hỏi cái gì, nhưng nhìn thấy biểu tình mệt mỏi của Cố An, vẫn ngậm miệng lại.

- Đến chỗ điện hạ làm chút chuyện.

Cố An khoát khoát tay:

- Chúng ta đi thôi.

- Tướng công giống như mệt chết đi được, nếu không đêm nay chúng ta nghỉ ngơi?

Cố An xoa xoa trán:

- Chỉ là tâm mệt mỏi, nghỉ ngơi bao lâu cũng không tỉnh lại được, không bằng đi ra ngoài thả lỏng một chút.

Về chuyện hôm nay xảy ra ở phủ thái tử Cố An không muốn nhiều lời, hắn chỉ hy vọng Tô Mị Nhi vĩnh viễn đừng biết chuyện này.

Trên thân thể cũng không phải rất mệt mỏi, chỉ là bị Doanh Tử lột sạch trói mấy giờ mà thôi, Cố An đường đường một người tu hành làm sao có thể ngay cả điểm ấy cũng gánh không nổi.

Nhưng tâm hồn thì khác, Cố An cảm thấy tâm hồn nhỏ bé của mình đã bị tổn thương rất lớn.

Bồi Tô Mị Nhi ra ngoài dạo chơi đối với mình cũng có lợi.

Tô Mị Nhi có thể được Cố An bình bầu là người vợ hoàn mỹ khẳng định đã sớm lên kế hoạch tốt, Cố An cũng không muốn để cho Tô Mị Nhi vui vẻ vô ích một hồi.

Mang theo một ít ngân lượng trên người, Cố An cất túi đi ra cửa.

Tô Mị Nhi thân mật dán vào Cố An, hai tay kéo cánh tay Cố An.

- Bên kia bên kia.

Tô Mị Nhi chỉ vào xa xa, bước chân không tự chủ nhanh hơn một chút.

Không phải lại là tiệc tối của Tô Bách Hợp chứ? Cũng may lần này thật đúng là không phải.

Tuy rằng không phải tiệc tối của Tô Bách Hợp, nhưng cũng không ít người, hơn nữa còn có rất nhiều người đều là khuôn mặt quen thuộc của Cố An.

- Cố tiên sinh, đến rồi à.

- Cố tiên sinh, sao ngươi...

Hai người này chính là Lý Uy và Quá tiên sinh.

- Cùng thê tử ra ngoài dạo chơi.

Cố An cũng không nghĩ tới có thể trùng hợp gặp mặt hai người bọn họ, giải thích đơn giản một chút.

Ánh mắt vị Quá tiên sinh kia quét qua người Cố An, liền ném lên người Tô Mị Nhi.

Đêm nay Tô Mị Nhi mặc một cái váy màu hồng nhạt, làn váy vừa vặn ngắn ngang bắp chân.

- Vị này chính là...

Giọng Quá tiên sinh có chút thay đổi, Cố An lại nhíu mày.

Lần sau tuyệt đối đẩy hắn vào chỗ chết.

Lý Uy ho khan một tiếng:

- Đệ muội đã lâu không gặp, còn nhớ rõ ta không?

- Lý đại nhân nói đùa, Mị nhi đương nhiên nhớ kỹ, lúc trước tướng công sinh bệnh ngươi đã tới, về phần vị này…

- Ta cùng Cố huynh giống nhau, đều là tiên sinh dạy ở thư viện.

“Ai cùng ngươi là huynh?” Cố An lặng lẽ liếc hắn một cái, ngoài miệng lại cung kính nói:

- Ta sẽ không quấy rầy hai vị nữa, cáo từ trước.

Án tử hình của vị Quá tiên sinh này ở trong lòng Cố An lại sớm hơn một chút.

Nhìn bóng lưng Tô Mị Nhi rời đi, chóp mũi Quá tiên sinh còn sót lại mùi thơm trên người nàng.

- Đừng nhìn nữa, mọi người đi xa rồi.

Quá tiên sinh lúc này mới phục hồi tinh thần lại:

- Nàng thật xinh đẹp a.

Lý Uy liếc hắn một cái:

- Có xinh đẹp hơn nữa ngươi cũng không có phúc khí này, vừa vặn gặp được Cố An, đừng làm lỡ chuyện.

- Lý Uy, ngươi nói xem...... phải làm thế nào mới có thể làm cho nữ tử kia ái mộ ta?

- Ta đề nghị ngươi buông tha.

Lý Uy nhàn nhạt lên tiếng, kéo Qúa tiên sinh qua phía sau.

Cánh cửa yến hội lần này yêu cầu rất cao, Cố An cũng không biết Tô Mị Nhi đi đâu lấy được tư cách.

Nữ tử trên yến hội phần lớn đều mặc xiêm y hoa quý, tóc cũng búi rất cao, giống như Tô Mị Nhi tùy ý tóc dài bay múa không để ý đến hình tượng hầu như là không có ai.

Đây cũng là lần thứ hai bọn họ có thể thỏa thích thưởng thức mỹ vị trên bàn và tất nhiên không tốn một xu. Một hào.

Tô Mị Nhi tay trái vân vê bánh ngọt, tay phải cầm đồ ngọt không biết tên.

- Tướng công, há mồm~

Mang theo những điểm tâm kia, Tô Mị Nhi tiến đến bên cạnh Cố An, nàng rất thích loại cảm giác đút cho hắn an, làm như thế khiến Tô Mị Nhi cảm giác rất thú vị...

Sau khi ăn no, hai người tựa vào ghế bên ngoài, Cố An giống như rái cá, toàn thân đều cúi ở phía sau.

- Tướng công, Qúa tiên sinh ở thư viện các ngươi cứ nhìn ta chằm chằm, ta không thích tầm mắt của hắn.

- Ừm.

Cố An gật đầu đáp:

- Chúng ta đi về trước đi?

- Ta còn nhớ rõ trước kia tướng công cũng rất thích làm thơ.

Tô Mị Nhi hai tay nâng mặt mình:

- Tướng công, vì sao không làm thơ? Ngươi là cử nhân mà.

Cố An cười cười:

- Quá khi dễ bọn họ.

Nếu để cho mình hiện tại đi" Làm thơ ", chỉ có thể nói là đả kích hàng duy.

Cố An không có khả năng thua, nếu như thua, vậy chỉ có thể nói rõ có màn đen.

- Tướng công ngươi xem!

Tô Mị Nhi đưa tay chỉ vào người trong đám người.

- Chính là vị Quá tiên sinh kia. Hừ, hắn lại còn đi lên, rõ ràng thoạt nhìn không có thực lực gì.

Tô Mị Nhi không ngừng lẩm bẩm:"

- Nhìn thấy nữ tử liền đi đường không nổi, trong mắt giống như là trúng tà, một hồi cần phải mất mặt.

Quá tiên sinh nhìn ra xa, sau khi nhìn thấy Tô Mị Nhi xa xa thì nở nụ cười.

- Giả bộ, chỉ biết giả bộ, tướng công hắn nhìn lén ta!

Tô Mị Nhi kéo tay Cố An, vỗ nhẹ:

- Đánh hắn, đánh chết hắn.

Tô Mị Nhi bĩu môi, hai chữ không vui đều viết đầy mặt.

Cố An cảm thấy Tô Mị Nhi như vậy cũng rất đáng yêu, nghiêng người qua ngăn cản thân hình Tô Mị Nhi.

Quá tiên sinh còn đang thưởng thức vưu vật nhân gian, đột nhiên bị Cố An ngăn cản, trong lòng có chút không vui, nhưng lại không thể nói rõ, dù thế nào cũng là vợ người ta, mình chỉ là người ngoài cuộc.

- Khụ.

Che miệng ho khan một tiếng, Quá tiên sinh điều chỉnh trạng thái.

Cũng may hôm nay từ chỗ sư huynh lấy được mấy bài thơ.

Vừa rồi Tô Mị Nhi đang nhìn mình, có phải hay không nói rõ nàng kỳ thật đối với mình có ý tứ? Chẳng lẽ, Tô Mị Nhi cùng Cố An ở chung một chỗ chỉ là bị ép, trên thực tế nàng cũng không thích Cố An?

Cũng đúng, nữ tử như vậy hẳn là thích tài tử như mình, Cố An tính là cái thá gì? Một người dựa vào Thái tử tiến vào kinh thành mà thôi.

Về chuyện Cố An thân là cử nhân, hắn không hề đề cập tới.

- Tại hạ gần đây gặp một nữ tử, xinh đẹp như thiên tiên, bài thơ này liền tặng cho nàng đi.

- Hồng nhan thướt tha bước vào gió, lúm đồng tiền như hoa ẩn xuân hồng.

Ngọc mạo nhẹ nhàng khiếp Thường Nga, tài hoa xuất chúng thắng hoa dung.

Đuôi lông mày phác họa tình tư si, sóng mắt nổi lên ái ý mê.

Eo nhỏ mềm mại như cành liễu, linh hồn bay cao trong thi thiên.

Ôn nhu nhã nhặn lịch sự như ánh trăng, kiên định tự tin triển khai hoành đồ.

Yêu như xuân thủy vô cùng tận, cùng xây dựng hạnh phúc nhất sinh nguyện.

Sắc mặt Lý Uy thay đổi nhìn về phía Cố An, lúc này Cố An cũng đang nhìn hắn, sắc mặt không hề thay đổi.

Đây đã là bày tỏ tình yêu trần trụi, còn là trước mặt tướng công người khác.

Thằng ngu này, chẳng lẽ không biết sau lưng Cố An còn có Doanh Tử sao?

Hắn đang làm gì vậy?

Tô Mị Nhi bĩu môi:

- Ngươi nghe hắn nói, đó là tiếng người sao?

Cố An xoa xoa đầu Tô Mị Nhi, ý bảo nàng bình tĩnh:

- Mị Nhi, ngày thường ngươi thích cái gì?

Bị Cố An hỏi, Tô Mị Nhi ngẩn người, nhưng rất nhanh phản ứng lại:

- Nguyệt lượng! Ngày thường Mị Nhi thích ngắm trăng!

Nguyệt lượng a...... Vốn không muốn đánh bạo nổ, đã như vậy vậy liền trách không được chính mình.

Bình Luận (0)
Comment