Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình (仙子请自重,我有家室)

Chương 9 - Tiên Tử Tự Trọng, Ta Có Gia Đình A

[Thời gian làm lạnh của hai người kết thúc, có thể lựa chọn đối tượng tu luyện.]

[Có phải lựa chọn đối tượng: Vị Ương?]

[Tiến độ Đông Hải Kiếm: 39%, khi tiến độ đạt tới 45% có thể trở về.]

[ Phần đồng tu hôm nay, bắt đầu!]

Tam Thanh Sơn, mật thất trên đỉnh núi.

Vị Ương khoanh chân ngồi, hai tay phủ lên đầu gối, linh khí nhàn nhạt không ngừng vờn quanh.

- Còn thiếu chút nữa.

Bỗng nhiên, đầu Vị Ương như bị búa đập mạnh một cái.

Thân thể lảo đảo, Vị Ương vội vàng điều chỉnh hô hấp ổn định thân hình.

- Còn thiếu chút nữa là có thể khôi phục, mình vẫn là quá mức vội vàng sao?

Cắn chặt răng, Vị Ương hít sâu một hơi, tiếp tục tu hành, lần này nếu là thất bại, công lực sợ là sẽ giảm mạnh.

Linh khí trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, trùng kích đan tâm.

Vị Ương mặt đỏ tới mang tai, linh khí tràn đầy bắt đầu tỏa ra bốn phía, không ngừng từ trong thất khiếu tản ra.

- Tiếp tục như vậy khẳng định thất bại!

Đầu ngón tay bóp một cái, bốn phía linh khí bắt đầu ngưng tụ, một lần nữa thu hồi lại, nhưng vẫn rục rịch.

- Không được, không giải quyết được vấn đề căn bản, linh khí vẫn tràn ra.

Một khắc đồng hồ sau.

Làn da Vị Ương đã trở nên đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy.

- Áp chế không được.

Bùm!

Chợt, trong cơ thể một tiếng nổ vang lên, linh khí nóng nảy tựa như con chuột gặp mèo, thế nhưng bình ổn lại.

- Cơ hội!

Vị Ương cắn răng đè xuống, đem linh khí đè vào đan điền, tiêu hóa từng chút một.

- Phục hồi.

Cảm giác bên ngoài truyền đến, Vị Ương phát hiện Cố An ngồi cách mình không xa, khoanh chân tu luyện giống mình.

- Lần này cũng là nhờ có đăng đồ tử này, hừ.

- Nhưng mà, hắn giúp mình khôi phục thực lực, chính mình cho hắn địa bàn tu luyện, cũng không tính là thua thiệt, hừ.

- Nếu không mình nhân cơ hội này, đột phá đến cảnh giới tiếp theo?

Vị Ương khôi phục thực lực đỉnh phong cảm giác mình cách cảnh giới tiếp theo còn kém một tia, nếu là hiện tại đột phá cũng có thể.

- Quên đi, vẫn là vững chắc vững chắc, không thể nóng vội, không thể nóng vội.

Đang lúc Vị Ương muốn rời khỏi tu luyện thời điểm, trong thiên địa linh khí bỗng nhiên tất cả đều hướng thân thể của mình hút tới, trong cơ thể viên kim đan kia lắc lư, lung lay sắp đổ.

- Không xong, vừa mới hít vào trong cơ thể linh khí quá nhiều, khống chế không được.

Thân thể liên tiếp lắc lư, Vị Ương thầm nghĩ một tiếng không tốt, sau đó......

Kim quang xông lên đỉnh, một mạt kim sắc lóng lánh quang huy đột phá nham thạch trên đỉnh đầu, xông thẳng lên trời.

- Ta đây, đột phá?

Đột phá từ khi nào trở nên đơn giản dễ dàng như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì......

Vị Ương mở mắt, nhìn về phía Cố An đang tu luyện cách đó không xa.

Chỉ cần Cố An ở đây, tốc độ tu luyện của nàng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Là bởi vì hắn sao?

Vị Ương thở dài, không ngờ đột phá của mình lại là nhờ một người đăng đồ tử.

Canh giữ Cố An, trong lòng Vị Ương trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nếu không cho hắn một ít đan dược đi, dù sao Cố An cũng là đệ tử thân truyền nội định của mình, giúp hắn đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng được.

Phi phi phi, chính mình mới không phải muốn giúp Cố An, chỉ là sợ hắn quá yếu, chết ở bên ngoài, nếu như Cố An chết, về sau tốc độ tu luyện của chính mình chậm lại rất nhiều.

Chỉ vì thế thôi.

Ngay khi Vị Ương nghĩ nên cho Cố An đan dược gì, đột nhiên linh khí trong không khí bổ nhào về phía Cố An, thấm vào bụng hắn, kim quang chợt lóe lên rồi biến mất trên đỉnh đầu Cố An.

- Trúc Cơ hậu kỳ?

Bóp má, tại sao tốc độ tu luyện của quái vật này lại nhanh như vậy?

Thân thể Cố An run lên, mở mắt ra, hai người hai mặt nhìn nhau.

Không biết đối mặt với tình huống này như thế nào, Cố An gãi đầu:

- Sớm...…

- Ừ.

Vị Ương mặt không đổi sắc gật đầu:

- Tu vi có tiến bộ rồi sao?

- Hẳn là vậy.

Cố An cũng không rõ vừa rồi là chuyện gì xảy ra, mình ngồi thiền ở chỗ này, đánh bậy thì có một đống linh khí vọt tới, sau đó, sau đó không có sau đó.

Chính là cảm giác thân thể mạnh mẽ hơn.

- Bổn cung còn tưởng rằng ngươi bị Sâm Yêu giết, rốt cuộc không trở về được.

Vị Ương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác:

- Quý Bạch Thường, ngươi chết lúc nào a?

Cố An:-?? -

Mình đắc tội cô nương này lúc nào?

Một giây trước còn đối thoại rất tốt, một giây sau, sao lại nguyền rủa ta chết chứ?

Quả nhiên, lòng phụ nữ như kim đáy biển, đoán cũng đoán không ra.

- May mắn, Sâm Yêu đã giải quyết xong.

Cố An không định đem chuyện Vượng Tài nói cho Vị Ương, như vậy có thể sẽ bại lộ thân phận của mình.

Cư dân mạng là cư ân mạng, hắn nhất định phải tránh xa nơi này một chút.

Vốn Cố An còn cho rằng Tam Thanh Sơn ở trong một thế giới khác, ngón tay vàng của mình là song xuyên, nhưng nhìn phản ứng của Vượng Tài, hắn hiểu được, đây là một thế giới, Cố An cũng không muốn bị Vị Ương theo dây mạng bò tới.

- Không nên gấp gáp tu luyện, ngươi hiện tại cần củng cố thực lực.

Vị Ương thản nhiên nói một câu, đứng lên.

Chân trắng thon dài nâng váy dài đỏ mọng của cô lên, thân thể Vị Ương nhoáng lên trước mặt Cố An, đã đi tới trước cửa đá, mùi thơm nhàn nhạt do sợi tóc lưu lại chui vào chóp mũi Cố An.

- Đi thôi, đi ra ngoài.

- Nga….

Vị Ương ấn cửa đá, cửa đá đóng chặt phát ra tiếng ầm ầm, chậm rãi mở ra.

Trước mắt là một bậc thang đá thon dài, hai bên đứng đầy người, phần lớn đều là nữ tử, cũng có một phần nhỏ nam tử, bọn họ ăn mặc thống nhất, váy dài màu trắng, thắt lưng đeo bảo kiếm.

Thấy Vị Ương đi ra, những đệ tử này đều cúi đầu, hai tay ôm quyền hành lễ.

- Chúc mừng sư tỷ đột phá Động Hư.

Thanh âm lanh lảnh, Cố An hoảng sợ, trận thế Tam Thanh Sơn thật lớn.

Vị Ương vẫn là bộ dáng cao lãnh, không nói một lời, từng bước đi xuống thềm đá.

Cố An đi theo phía sau nàng, cùng hưởng thụ phần đại lễ này.

- Cảm giác bức cách này, tuyệt.

Đây mới thật sự là tiên nhân a, khí chất đều không giống nhau.

Hơn trăm người cúi đầu khom lưng, bên cạnh còn tiên khí bồng bềnh, Cố An đột nhiên hiểu vì sao Vượng Tài lại sợ hãi như vậy.

Không phải không có lý.

Chỉ là có một vị đệ tử hơi -tròn vo-, ôm quyền, gãi gãi mông mình, hai vị tiên tử bên cạnh gã nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu không phải Vị Ương ở đây, phỏng chừng các nàng đã cười ra tiếng......

Chuyến bậc thang này Vị Ương đi thật lâu.

Ước chừng nửa canh giờ sau, các nàng mới một lần nữa trở lại gian phòng quen thuộc kia.

- Ba năm trước bọn họ cũng là trận thế này.

Vị Ương không biết từ đâu lấy ra một bình rượu, cúi đầu uống, tự giễu cười nói:

- Chẳng qua lúc trước bản cung không thể thành công, tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa công lực hao hết thành điên.

- Quý Bạch Thường.

Vị Ương đột nhiên buông bình rượu trong tay xuống, khuôn mặt đỏ bừng.

- Hôm nay bổn cung vui vẻ, ngươi có nguyện vọng gì, nói nghe một chút?

Đôi môi phấn nộn hướng về phía trước câu lên, mê ly nhìn chăm chú Cố An.

- Vị Ương cô nương, ngươi hình như say rồi...

- Nói bậy!

Vị Ương vung tay lên:

- Bổn cung ngàn chén không đổ, làm sao có thể một ngụm liền say!

Lại uống một ngụm, Vị Ương đã có chút cà lăm:

- Quý, Quý Bạch Thường, ngươi cảm thấy bổn cung như thế nào? Có muốn trở thành bổn cung hay không...…

Cố An Tâm cả kinh.

Tiên tử tự trọng, ta có gia đình a.

Bình Luận (0)
Comment