Tiên Võ Đế Vương

Chương 589

Chương 589

Lời này của hắn khiến mặt Thành Côn lạnh như phủ thêm lớp hàn băng, sát khí của ông ta trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

Hôm nay mặc dù Chính Dương Tông của ông ta chiếm ưu thế nhưng cũng bị mất thể diện, đệ tử chân truyền thứ tư bị đánh thảm hại, còn đệ tử đánh lén trên chiến đài lại bị Diệp Thành xử gọn gẽ, lại bị Diệp Thành lôi ra làm trò cười. Hai việc này khiến Chính Dương Tông thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

“Thành Côn, thân là tông chủ một tông, chưa gì ông đã đằng đằng sát khí như vậy, làm vậy có phải đã quá coi thường thân phận của mình không?”, Dương Đỉnh Thiên đứng cạnh Diệp Thành giúp Diệp Thành chặn lại uy lực của Thành Côn sau đó còn không quên ném cho Thành Côn cái nhìn lạnh lùng.

Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên phất áo dẫn người rời đi.

Sau khi bọn họ đi, Thành Côn tung một chưởng khiến bàn và ghế trước mặt tan nát, ông ta lạnh giọng: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ giệt Hằng Nhạc Tông”.

Đợi tới khi tất cả mọi người rời đi, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không mới vươn vai sau đó không quên liếc nhìn Từ Phúc ở bên: “Thế nào, lần này ngươi và ta cược như vậy ngươi có phục không?”

Phục Nhai mỉm cười: “Ai bảo người là thánh chủ chứ? Con mắt nhìn đương nhiên cao hơn ta rồi”.

“Bớt nịnh bợ đi, đi thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm quay người biến mất. Huyền Thần và Phục Nhai ở phía sau cũng lần lượt đi theo.

Phía này, mấy người phía Diệp Thành đã quay về Vọng Nguyệt Các. Mãi tới khi về Vọng Nguyệt Các, nhóm đệ tử chân truyền như Tư Đồ Nam mới cười sảng khoái: “Diệp Thành sư đệ, đệ được lắm”.

“Đệ nói mà, sao trước đó còn có người không đánh giá cao đệ chứ?”, Diệp Thành gãi tai với bộ dạng ngây ngốc.

“Có sao?”, Tư Đồ Nam cũng giả ngây ngô, nói rồi không quên đá cho Thạch Nham ở bên: “Tiểu nham tử, nói, có phải đệ không? Ta phải nói với đệ đôi câu nhé, đừng có mà tỏ ra hơn người…”

Thạch Nham cứ thế ngó lơn, hắn đã quá quen với kiểu này của Tư Đồ Nam rồi.

“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên khoát tay ý bảo mọi người tản đi rồi mới nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, đối thủ ngày mai của con không phải Bạch Dực có thể so sánh được, con có thể đánh thì đánh, nếu không thể đánh thì nhận thua nhé”.

“Con hiểu rồi ạ”, Diệp Thành gật đầu mỉm cười: “Nam nhân mà, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy thôi mà. Nhưng các vị sư bác ngày mai cũng đừng ngăn con, cho dù thua con cũng phải giáng cho bọn họ cái bạt”.

“Được, có phong cách của gia gia năm xưa”, câu này vang lên từ trong không trung.

Trong không trung có một lão già xuất hiện, đầu tóc rối bời, y phục không chỉnh tề, trông mặt mũi có phần giảo hoạt, rõ ràng là tiền bối mà trông chẳng ra sao, đôi mắt kia trông như tên trộm gian giảo vậy.

Người đến không cần nói cũng biết đó chính là Gia Cát Vũ.

Thấy Gia Cát Vũ, Dương Đỉnh Thiên vội tiến đến hành lễ, vả lại còn không quên bảo vệ Diệp Thành ở phía sau, chỉ sợ Diệp Thành không để ý ông ta lại lôi Diệp Thành đi.

Mọi người vẫn còn nhớ lần trước khi Diệp Thành bị Gia Cát Vũ đưa đi, kết quả vùng cấm địa của Chính Dương Tông bị đột nhập, tất cả mọi người đều mất ngủ cả đêm.

Mặc dù đêm đó không bắt được hung thủ nhưng bọn họ cũng chẳng phải ngốc, đều biết việc này chắc chắn có liên quan đến Gia Cát Vũ, vả lại Diệp Thành bị đưa đi cũng có liên quan tới việc này.

Hiện giờ, Gia Cát Vũ lại đến, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đương nhiên muốn trông chừng Diệp Thành, nếu Diệp Thành thật sự bị Gia Cát Vũ đưa đi thì có trời mới biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

“Mọi người có biểu cảm gì thế?”, Gia Cát Vũ vừa xuống tới nơi thì trông thấy ánh mắt nghi kị phía Dương Đỉnh Thiên nhìn mình, người không biết còn tưởng bọn họ đang đợi bắt trộm nữa.

Bình Luận (0)
Comment