“Phân điện thứ chín là Cảnh Giang, phân điện thứ tám là Bạch Dịch, phân điện thứ bảy là ai?”, Diệp Thành liếc nhìn nhóm người.
“Để ta”, Phụng Trĩ chống cây gậy đi ra, bà ta từng là thủ hạ của Chung Quy ở Thiên Hoàng, cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, mặc dù trông bà ta có phần già nua nhưng tuổi tác lại không bằng Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, có điều bà ta cũng chẳng buồn để tâm tới ngoại hình của mình, Diệp Thành cho rằng nếu như bà ta thay đổi ngoại hình của mình cho trẻ hơn thì chắc chắn là một đại mĩ nhân.
“Để lại những người này giúp tiền bối Phụng Trĩ, những người còn lại chuẩn bị cùng ta tới phân điện thứ sáu”, Diệp Thành dặn dò.
“Đi đánh nhau mà sao trông giống như đi chơi vậy?”, phía này, lão tổ nhà họ Tô xuýt xoa, “đường đường là chủ của một điện mà lại quyết định nhanh như vậy sao, cảm giác này cứ lạ lạ làm sao”.
“Cho nên đây chính là ví dụ điển hình của kết cục đẫm máu”, Chung Ly vuốt râu: “Phía Thương Hình bị phế một cách nhanh chóng, chúng ta làm điện chủ rồi thì cũng phải phòng điểm này, nếu để người khác ra chiêu với cúng ta như vậy thì không hay đâu”.
.
Truyện Ngôn Tình
“Lần này ta được mở mang tầm mắt đấy”, Hồng Loan tặc lưỡi, “xem ra sau khi làm điện chủ phải cho thêm nhiều người bảo vệ xung quanh phòng việc bị đánh lén, ta đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Đồ Thân lão đệ có thời gian không?”, phía này, Diệp Thành đứng trong hư không lên tiếng gọi, vả lại còn dùng lệnh bài thân phận của Cổ Nguyên, tiếng truyền âm hướng về phía Đồ Thân – điện chủ của phân điện thứ sáu”.
Sau ba tới năm giây, tấm bài truyền âm trong hư không rung lên, vang lên giọng nói của Đồ Thân: “Cổ Nguyên huynh tới tìm ta có việc gì vậy?”
“Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là gần đây ta tìm được bảo bối của một tông muốn cho lão đệ xem, không biết đệ tới chỗ ta hay ta tới chỗ đệ được nhỉ?”, Diệp Thành vừa nói vừa cười khúc khích.
“Bảo bối?”, Đồ Thân kinh ngạc: “Huynh đợi đấy, ta tới chỗ huynh”.
“Ồ, được…được”, Diệp Thành ho hắng, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sát phạt vào trong nhưng nào ngờ Đồ Thân lại hiểu ý muốn tự mình nhảy vào cái bẫy, như vậy lại bớt rắc rối.
“Địa cung và thế giới bên ngoài đã ngăn cách chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”.
.