Trong làn gió máu, Diệp Thành nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đột nhiên bước chân của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên chậm lại, nhưng trong mỗi bước đi lại tăng thêm một phần khí uẩn không thể giải thích.
Phụt! Phụt!
Phụt!
Hồ ảnh màu máu vẫn đang bay qua, những vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều nhưng dường như hắn hoàn toàn không hay biết, chẳng hề quan tâm, toàn bộ tâm trí của hắn đang chìm đắm trong ý cảnh vô cùng huyền diệu.
Mặc dù bị áp chế bởi Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, nhưng hắn lại thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như một làn gió.
Ngay sau đó bước chân của hắn bắt đầu tăng tốc, mặc dù hỗn loạn nhưng rất kỳ lạ, mỗi bước đi dường như đi được một quãng đường cực dài, để lại cái bóng màu vàng óng phía sau, không thể phân biệt rõ vệt nào mới là bản thể của hắn.
Không biết từ lúc nào, tốc độ Phong Hồ trong mắt hắn trở nên chậm lại, khuôn mặt thật của Phong Hồ trong mắt hắn trở nên cực kỳ rõ ràng.
Grừ!
Grừ!
Phong Hồ bay tới bay lui bắt đầu có chút cáu kỉnh, Diệp Thành trong mắt chúng thay đổi thân pháp kỳ lạ, nhìn có vẻ chậm nhưng khi chúng vồ tới thì Diệp Thành luôn né được.
“Tiểu tử này có khả năng lĩnh hội thật đáng sợ”, Sở Huyên ở trên mây mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ rất ngạc nhiên.
“Xem ra chịu khổ cực trong chín ngày qua cũng không uổng”, Sở Huyên khẽ cười.
Hú!
Grừ!
Đám Phong Hồ bên dưới càng trở nên cáu kỉnh.
Ngược lại, Diệp Thành lại càng bình tĩnh ung dung hơn, mặc dù hắn vẫn bị thương nhưng rõ ràng đã dần bắt kịp tốc độ của Phong Hồ, hắn đến rồi đi không thấy bóng dáng như một cơn gió.
Không biết từ khi nào hắn khẽ nhấc cánh tay lên, chân khí trong vùng Đan Hải trào dâng mãnh liệt, dồn vào lòng bàn tay, các ngón tay còn có điện lôi bao quanh.
Bôn Lôi Chưởng!
Hắn bất ngờ gầm lên một tiếng thật lớn rồi tung ra Bôn Lôi Chưởng.
Hú!
Sau đó, một con Phong Hồ đang lao tới bị Bôn Lôi Chưởng của hắn đánh ngã lộn nhào.
Lúc này, Diệp Thành cũng chậm rãi mở mắt ra, khẽ cười một tiếng: “Tốc Chi Đạo thật kỳ diệu”.
Hắn biết mặc dù tốc độ của mình đã có bước nhảy vọt về chất, nhưng tốc độ là vô tận.
Những gì hắn lĩnh hội được sẽ mãi chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, nếu muốn tiến xa hơi cần phải trải qua muôn ngàn thử thách trong nhiều năm tới.
“Tu luyện tốc độ dừng ở đây được rồi”, Sở Huyên ở trên đám mây phất tay đưa Diệp Thành đi.
“Thằn… Thằn lằn huyền băng”, dường như Diệp Thành nhận ra con yêu thú này, hắn đánh giá dựa theo sách giới thiệu yêu thú: Hung tàn, da dày, thực lực có thể sánh với tu sĩ Chân Dương, mạnh hơn Phong Hồ, những tu sĩ cảnh giới Chân Dương bình thường đều không phá nổi phòng ngự của nó.
Trong lòng Diệp Thành đã có dự cảm không lành, không cần nói cũng biết sắp tới Sở Huyên sẽ cho hắn đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.
“Thằn lằn huyền băng có thể rèn luyện sức mạnh cho ngươi”, Sở Huyên mỉm cười.
Khoé miệng Diệp Thành giật giật, không khỏi nhìn Sở Huyên: “Sư phụ này, lần trước là Phong Ảnh, sau là Phong Hồ, lần này lại là Thằn lằn huyền băng, sao con cảm giác sư phụ không coi con là người thế? Sư phụ huấn luyện kiểu này, sớm muộn gì con cũng chết”.
“Ngươi vốn đã khác thường, sao có thể huấn luyện như bình thường được?”, Sở Huyên nhún vai không cho là đúng.