Phụt!
Đột nhiên máu tươi bắn ra, hàm trên rắn chắc của Thằn Lằn Huyền Băng bị cú đấm của Diệp Thành thục cho đau đớn.
Grào!
Thằn Lằn Huyền Băng rít lên dữ dội.
“Tiểu tử được lắm, cú đấm này không tồi”, Sở Huyên thở phào nở nụ cười được an ủi phần nào.
“Nhất phi xung thiên”, Diệp Thành ở bên dưới đã đạp ra tiên hoả vân bay lên cao, đợi tới khi đạt tới độ cao một trăm trượng hắn mới lao từ trên cao xuống, tiên hoả màu vàng kim bao quanh cơ thể hắn.
“Lại còn có thể bay lên trời?”, Sở Huyên không khỏi bất ngờ.
Sở Huyên xoa xoa cằm có vẻ nghĩ thông ra một số chuyện.
Bờ vực thẳm của Linh Thảo Viên cũng phải cao ít nhất ba mươi nghìn trượng, kể cả một người ở cảnh giới Không Minh như cô cũng không dám khinh xuất ngự không xuống đó.
Nếu như bay từ dưới vực thẳm đó lên trên thì cũng rất tốn sức, thế nhưng Diệp Thành lại có thể thong thả lên trên.
“Là vì có tiên hoả này sao? Nói vậy thì hắn có thể vượt qua vực thẳm đó nhanh như vậy là dựa vào áng mây tiên hoả này sao?”, Sở Huyên nở nụ cười đến mê người: “Tiểu tử, ngươi đúng là ngày càng thú vị đấy”.
Ở một nơi khác, Diệp Thành bước trên mây tiên hoả, hắn đã bay ở độ cao cao nhất mà mình có thể đạt được, sau đó Diệp Thành giống như ngôi sao vàng lấp lánh lao vút xuống với tốc độ nhanh vô cùng, tiên hoả bao xung quanh Diệp Thành sáng chói.
Grào!
Bên dưới, Thằn Lằn Huyền Băng rít lên, nó lại lần nữa há ngoạc cái mồm máu của mình ra rồi nhả ra khí huyền băng cuồn cuộn.
Có điều tiên hoả và huyền băng tương khác, Diệp Thành lại được tiên hoả bao quanh nên cứ thế xông quá khí huyền băng kia, chân khí toàn thân trong chốc lát cũng được đẩy vào nắm đấm, chỉ đợi thời khắc then chốt là tung ra.
Phá cho ta!
Diệp Thành hô lên, cơ thể hắn cứ thế sát phạt vào trong cái miệng há ngoạc của Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó một đấm thật lực của Diệp Thành được tung ra đánh vào trong bụng của thằn lằn.
Phụt!
Máu tươi với mùi hôi nồng nặc bắn vọt ra khỏi miệng thằn lằn cao hơn ba trượng.
Phụt!
Lại là dòng máu tươi bắn vọt ra ngoài, sau cú đấm sát phạt vào trong bụng thằn lằn, Diệp Thành đã rạch một khe hở ở bụng nó, sau đó chui ra ngoài từ vị trí này.
Hả hê!
Sau khi phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên sống lưng thằn lằn giơ tay vung đấm.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh.
Mặc dù Diệp Thành vẫn chưa lĩnh hội được hoàn toàn nhưng nhờ có sự phối hợp giữa tốc độ và sức mạnh mà hắn quả thực đã phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, chỉ cần tung nắm đấm là thấy máu chảy.
Phần lưng sần lớp vảy cứng của thằn lằn bị từng đấm của hắn nện xuống máu chảy loang lổ.
Grào
Grào
Thằn Lằn Huyền Băng điên cuồng rú rít, nó xoay thân hình khổng lồ bên trong bụi cây, đè lên từng lớp cây cổ thụ rồi lại khiến từng tảng đá bị quật nát.
Đại chiến tới đây, Diệp Thành đã chìm vào cảnh giới quên đi bản thân mình, từng đấm mang theo sức mạnh và tốc độ tối đa phối hợp với nhau cứ thế vung lên rồi lại nện xuống.
“Được rồi, tu luyện đến đây là kết thúc”, Sở Huyên lên tiếng.
“Không vội, sư phụ đợi con đã”, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt về phía sau Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó hai tay hắn túm chặt lấy cái đuôi thằn lằn, Diệp Thành lúc này giống như loài súc sinh hất thằn lằn lên.
Rầm!
Ngay sau đó, cơ thể khổng lồ của con thằn lằn bị hắn quật thật mạnh xuống đất, con thằn lằn dãy dụa trên mặt đất tạo ra cái hố to kệch.
Lại lần nữa!
Diệp Thành nóng máu, tiếp tục quật thằn lằn.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Cứ như vậy, từng âm thanh nặng nề vang dội khắp khu rừng, thằn lằn bị hắn quật máu me be bét chảy đầy mặt đất, tạo thành dòng máu như dòng suối nhỏ.
Không biết từ bao giờ, tiếng vang dữ dội mới chấm dứt, Diệp Thành chao đảo leo lên đỉnh đầu thằn lằn, giáng cú đấm vào đầu nó rồi lôi ra một viên đá phát sáng từ trong đầu nó.
Đó chính là thú nguyên, là tinh nguyên trong cơ thể thằn lằn.
“Đánh xong rồi?”, Sở Huyên từ từ bước xuống từ trong hư không.
“Con đánh xong rồi”, Diệp Thành cầm lấy viên Thú Nguyên kia thều thào nói.
“Ăn Thú Nguyên đi, có lẽ ngươi có thể tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên đấy”, Sở Huyên mỉm cười nói.
Diệp Thành lập tức nhảy lên một vách núi, ngồi khoanh chân tĩnh lặng rồi nuốt Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng.
Ngay sau đó, tiên hoả sục sôi, giúp Diệp Thành luyện hoá viên Thú Nguyên kia.
Không thể phủ nhận Thú Nguyên trong cơ thể thằn lằn Huyền Băng có tinh nguyên dồi dào, vừa được luyện hoá đã chảy khắp các kinh mạch lớn của Diệp Thành, bù đắp lại phần năng lượng mà hắn vừa tiêu hao.
Khí tức Diệp Thành ngày một mạnh lên.
“Chịu đựng ở cảnh giới Ngưng Khí lâu như vậy rồi, lần này không lên được cảnh giới Nhân Nguyên là không xong”, Diệp Thành thầm nhủ.
Cả chặng đường, vùng đan hải rộng lớn thực sự đã cho hắn luồng sức mạnh khủng khiếp hơn người, thế nhưng cũng vì dung lượng lớn của vùng đan hải mà mỗi lần đột phá cảnh giới, Diệp Thành phải đương đầu với nhiều khó khăn hơn các tu sĩ khác.
Đây mới chỉ là cảnh giới thấp, vả lại tu vi càng cao thì đột phá càng khó khăn, giống như ở Ngọc Nữ Phong hắn thử phá quan lên cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng cũng vì căn cơ quá thâm hậu nên không những không thể đột phá mà ngược lại còn khiến bản thân mình bị thương.
Hiện giờ khác rồi.
.
Truyện Sắc
Sau nhiều ngày rèn luyện ma lực, Diệp Thành có thể ngưng tụ sức mạnh lớn hơn, tu vi của hắn cũng đạt tới cảnh giới mới.
Còn Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng chính là bước ngoặt giúp hắn đột phá.
Con yêu thú thế này có thể so sánh với cảnh giới Chân Dương.
Tinh hoa trong cơ thể nó quả là dồi dào có thể so sánh với linh đan phẩm giới không hề thấp.
Ừm?
Âm thanh sấm sét đột nhiên vang lên khiến Sở Huyên không khỏi giật mình ngẩng đầu nhìn hư không.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, từng tiếng động rầm trời vang lên, bầu trời trong xanh lúc này chợt có mây và gió kéo đến, từng đám mây đen ngưng tụ lại, cả bầu trời và mặt đất chìm trong một màu u ám, giữa những đám mây đen rất dày kia xoẹt qua từng tia sét, trời xanh như phẫn nộ.
“Đó…đó là…”, Sở Huyên thẫn thờ nhìn vào hư không.
“Là thiên kiếp”, Sở Huyên thay đổi hẳn sắc mặt..