Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 239

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dứt lời, phía Chính Dương Tông, một bóng người mặc y phục trắng sải bước ra, nhanh chóng tiến lên chiến đài, khuôn mặt trắng bóc, hắn khẽ phất quạt giống như trang quân tử khiêm tốn, thế nhưng khoé miệng hắn lại nhếch lên cười tôi độc khiến khí chất của bản thân bị sụt giảm đáng kể.

Ngô Trường Thanh nhìn Bạch Dực sau đó khẽ vuốt râu đi xuống khỏi chiến đài.

Ngay giây phút sau đó ông ta không quên liếc nhìn Bạch Dực với ánh mắt đầy ý tứ: Không cần nương tay.

Ở một bên khác, phía Hằng Nhạc Tông, Dạ Vô Tuyết cũng sải bước lên chiến đài.

“Dạ sư muội, xin nương tay”, Bích Du khẽ phất quạt xếp nhìn Dạ Vô Tuyết với ánh mắt trêu ghẹo.

“Bớt nói xàm”, Dạ Vô Tuyết lạnh giọng sau đó lập tức sử dụng thủ ấn.

Chiến đài với linh quang rực rỡ, có tiếng gió thổi, có tuyết tung tay, gió tuyết dung hoà giống như từng con sóng bay về phía Bích Du.

“Võ quèn”, Bạch Dực nhếch miệng, cây quạt xếp trong tay lập tức được phất ra, gió tuyết bay ập tới, sau đó hoá thành băng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

“Hàn băng chi thể?”, trên chiến đài, Diệp Thành nheo mắt.

Hắn biết thể chất này.

Vệ Dương khi giao đấu với hắn chẳng phải cũng dùng thể chất này sao?
Có điều cùng là hàn băng chi thể nhưng Vệ Dương và Bạch Dực lại khác xa nhau một trời một vực.

Rắc! Rắc!

Trên chiến đài vang lên âm thanh hàn băng nứt lìa, cặn băng rơi xuống nhưng lại hoá thành từng đường băng kiếm sắc lạnh với số lượng khổng lồ.

“Hàn băng kiếm trận”, sau tiếng hô của Bạch Dực, cây quạt xếp trong tay hắn lập tức được phất ra, hàn băng chi kiếm như mưa bay ra.

Phong tuyết ngự kiếm trận!
Dạ Vô Tuyết cũng thi triển bí pháp, vẫn là phong tuyết và hoá thành kiếm trận!
Bang, bang, bang!
Ngay sau đó, âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên, cả hai đối kháng kiếm trận tạo ra những đốm lửa, nhưng có thể thấy kiếm trận của Dạ Vô Tuyết bị kiếm trận của Bạch Dực trấn áp.

! Phụt!
Không biết từ bao giờ, nhát huyền băng kiếm đầu tiên chém vào cánh tay của Dạ Như Tuyết, phòng ngự kiếm trận của cô ta bị Bạch Dực công phá, từng vết thương chém vào người Dạ Vô Tuyết, hàn băng chi khí thâm nhập vào cơ thể, băng phong kinh mạch của Dạ Vô Tuyết.

Phụt!
Dạ Vô Tuyết ói ra máu lảo đảo lùi về sau.

Hàn băng chỉ!
Bạch Dực ở phía đối diện lao vút tới như cơn gió, không hề cho Dạ Vô Tuyết cơ hội phản ứng lại, hắn chỉ tay chọc xuyên bả vai Dạ Vô Tuyết rồi lại lật tay tung chưởng khiến Dạ Vô Tuyết bị chèn ép phun tiếp ra máu và lùi về sau.

Đây là trận quyết đấu hết sức khốc liệt.

Bạch Dực xếp thứ tư nhưng đừng quên nếu như không có Cơ Tuyết Băng thì trước đây hắn xếp thứ ba ở Chính Dương Tông, thực lực phải so với Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc Tông.

Phụt! Phụt!
Máu Dạ Vô Tuyết thấm đẫm chiến đài.


Từ khi kiếm trận bị công phá, cô bị đánh tới mức không có cơ hội ngẩng đầu, từng vết thương sâu trên cơ thể cũng theo đó mà nhiều lên.

Rầm!
Giao chiến không tới năm mươi chiêu, Dạ Vô Tuyết ngã ra chiến đài.

“Sư muội”, Nam Cung Nguyệt ngồi ở vị trí lao vút đến vào giây phút Dạ Như Tuyết ngã ra, cô đã đỡ lấy.

Đầu tiên là nhét một viên đan dược vào miệng Dạ Vô Tuyết sau đó mới đưa cô ta về vị trí.

“Chưởng môn sư bác, để sư bác phải thất vọng rồi”, Dạ Vô Tuyết với sắc mặt thảm hại, trong đôi mắt rõ vẻ áy náy.

“Không phải tự trách mình, thực lực của con không bằng hắn”, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà.

“Sư tỷ, cố gắng ổn định tim mạch.

Đệ giúp tỷ loại trừ đi hàn băng chi thể”, Diệp Thành chỉ điểm vào cổ tay Dạ Vô Tuyết sau đó đẩy tiên hoả màu vàng kim vào trong cơ thể Dạ Vô Tuyết, ngay sau đó tiên hoả được phân thành vô số đường giúp Dạ Vô Tuyết luyện hoá hàn băng chi khí bên trong cơ thể.

“Chân hoả”, lúc này không chỉ Dạ Vô Tuyết mà đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng nheo mắt nhìn.

“Các vị sư huynh, xin lỗi, sự việc Diệp Thành có chân hoả muội cũng mới biết”, Sở Huyên truyền âm tới mấy người phía Dương Đỉnh Thiên: “Còn nữa, hắn cũng là một luyện đan sư”.

Nghe vậy, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ý tứ.


“Hắn chính là tên giúp ngươi luyện hoá Vu Chú?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành ở bên dưới rồi lại hướng ánh mắt sang nhìn Phục Nhai.

“Là hắn”, Phục Nhai mỉm cười gật đầu.

“Còn là chân hoả màu vàng kim nữa”, ở bên, Huyền Thần nhìn Diệp Thành, cũng lẩm bẩm nhưng sau hồi trầm ngâm ông ta lại lắc đầu: “Không phải, đó không phải là chân hoả”.

“Quả thực không phải chân hoả”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười, ý tứ sâu xa trong lời nói.

“Hằng Nhạc Tông Đoàn Ngự, Chính Dương Tông Hàn Tuấn lên quyết đấu”, khi cả ba còn đang mải trò truyện thì chiến đài bên dưới lại lần nữa vang lên giọng nói của Ngô Trường Thanh.

Nghe vậy, Phục Nhai liếc nhìn về phía Đoàn Ngự đã đứng dậy bên phía Hằng Nhạc Tông, vuốt râu nói: “Tên tiểu tử Đoàn Ngự kia có lẽ là hậu bối của Huyền Thiên Đạo Nhân”.

“Ngươi nói đúng đấy”, Đông Hoàng Thái Tâm ngưng tụ ra một vân đoan toạ kỳ ngồi vào đó, sau đó còn không quên vươn vai: “Ta nhớ uy lực lục mạch thần thông của Huyền Thiên không hề yếu, chỉ là không biết cửu thế huyền tôn của ông ta có thể có được mấy phần chân truyền của bí pháp kia”.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Đoàn Ngự đã sải bước lên chiến đài.

Phía đối diện, Chính Dương Tông cũng có bóng hình nhảy lên chiến đài, không cần nói cũng biết đó chính là Hàn Tuấn, người xếp thứ ba của Chính Dương Tông.

Giống như Bạch Dực, nếu không phải có sự xuất hiện của Cơ Tuyết Băng thì hắn ta cũng xếp thứ hai ở Chính Dương Tông, ở một ý nghĩa nhất định thì hắn có thể so sánh ngang bằng với Nhiếp Phong của Hằng Nhạc Tông.

“Tuấn Nhi ra tay sao có thể không thắng được chứ?”, Thành Côn ngồi trên vị trí tối cao trầm tĩnh vuốt râu, nói rồi ông ta còn không quên nhìn về phía Hằng Nhạc Tông với ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.

“Hàn sư huynh tất thắng”, tứ phía bên dưới chiến đài, tiếng hò reo của các đệ tử ở Chính Dương Tông đã tạo thành làn sóng.

Còn chưa khai chiến mà bầu không khí sục sôi này đã được đẩy lên cao trào.

Nghe tiếng reo hò bên dưới, Hàn Tuấn chắp hay tay ra sau, hất cằm cao ngạo, hắn nhếch miệng cười, nói: “Đoàn Ngự, trận chiến này của chúng ta có cần thiết phải tiếp tục không?”

“Hiếm khi có cơ hội được cùng sư huynh lên chiến đài, giao lưu vài chiêu cũng không sao”, Đoàn Ngự mỉm cười.

“Là ngươi tự chọn đấy”, Hàn Tuấn cười lạnh lùng, trong đôi mắt u quang xuất hiện, sau đó hắn lập tức ra tay, cơ thể như bóng ma quỷ sát phạt tới phía trước Đoàn Ngự.

Đoàn Ngự phản ứng cũng không vừa, hắn né người dứt khoát tránh được một chưởng của Hàn Tuấn rồi nhanh chóng lùi về sau, còn sau đó mới lại kết ấn với tốc độ nhanh chóng.

Tiếng gầm của rồng đột nhiên vang lên, từng đạo long ảnh hư ảo gầm gừ về phía Hàn Tuấn.

Phá!
Hàn Tuấn giơ tay tung chưởng khiến long ảnh hư ảo kia tan nát, tiếp sau đó, phần trán có điện mang xẹt qua, một cây giáo bằng vàng lao vút ra.

Đoàn Ngự không thay đổi sắc mặt, hắn nhanh chóng lùi về sau mười mấy trượng, giữa trán cũng có linh quang sáng loáng, một bảo ấn bay ra chặn ngay phía trước cây giáo đang bay tới.

Trong giây phút ngắn ngủi, hắn ta cũng bị một chưởng của Hàn Tuấn đả thương bả vai.

Thiên tuyền ấn!
Một chưởng của Đoàn Ngự được tung ra.

Liệt dương chưởng!
“Đó chính là phi lôi kiếm quyết sao?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nheo mắt có vẻ như từng nghe tới bí pháp này, đây là một loại huyền thuật vô cùng bá đạo, một kiếm có thể xẻ núi san rừng, uy lực khủng khiếp.

“Không biết Đoàn Ngự sư hunh có thể chặn lại nhát kiếm này không?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn nhìn Đoàn Ngự ở phía đối diện với Hàn Tuấn.

Vút! Vút!
Phía Đoàn Ngự cũng
tien-vo-truyen-ky-239-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment