Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 325


“Âm Minh tử tướng?”, tất cả mọi người đều cau mày nhìn sang Diệp Thành: “Có phải con biết gì đó không?”  
“Âm Minh Tử Tướng là xác chết, sử dụng Phú Chú Ấn luyện thành vũ khí giết người.

Cơ thể của chúng mạnh mẽ dị thường, thậm chí còn khó hỏng hơn cả kim cang”, Diệp Thành nói lại lời của Thái Hư Cổ Long.  
“Ý con nói hai xác chết muốn giết chúng ta chính là Âm Minh Tử Tướng?”  
Diệp Thành gật đầu rồi nói lý do: “Trước kia con ở Chính Dương Tông từng là thành viên tình báo, vô tình phát hiện ra một bí mật trong tông.

Chính Dương Tông vẫn luôn tìm kiếm xác chết cổ mạnh mẽ, bây giờ nghĩ lại bọn họ tìm xác chết cổ khả năng là vì muốn luyện chế Âm Minh Tử Tướng”.  
“Chính Dương Tông”, nghe cái tên này, không chỉ Dương Đỉnh Thiên mà trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.  
“Chắc chắn là bọn họ”, Bàng Đại Xuyên lạnh lùng: “Có thể biết chắc lộ trình quay về của chúng ta như vậy, lại dám to gan ra tay với Hằng Nhạc Tông, ngoại trừ Chính Dương Tông thì ta thật sự không thể nghĩ ra cái tên thứ hai”.  
“Ta đã nghĩ tới bọn chúng từ trước rồi”.  

“Giở trò với cơ thể của xác chết, đúng là đáng hận”.  
“Khai chiến đi”, Bàng Đại Xuyên lớn giọng.  
“Yên tĩnh một chút nào”, Bàng Đại Hải mắng lại thể hiện ông ta phải nể mặt Dương Đỉnh Thiên.  
Dương Đỉnh Thiên nheo mắt, cau mày, khuôn mặt trầm ngâm.

Thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc ông ta nghĩ đến đương nhiên sẽ khác Bàng Đại Xuyên: “Cho dù biết là Chính Dương Tông nhưng hiện tại cũng không dễ gì khai chiến, hai kẻ mạnh là Âm Minh Tử Tướng đó chúng ta đã từng lĩnh giáo.

Mặc dù thực lực không bằng tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng chí ít thì vẫn là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong.

Hiện giờ chúng ta căn bản không biết Chính Dương Tông còn giấu bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng”.  
“Con đồng ý với cách làm của chưởng giáo sư bá”, Diệp Thành gật đầu: “Khả năng chiến đấu của cả Hằng Nhạc Tông không bằng Chính Dương Tông.


Nếu Chính Dương Tông thật sự còn giấu nhiều Âm Minh Tử Tướng và một khi khai chiến thì đối với Hằng Nhạc Tông chúng ta mà nói là sự hao tổn vô cùng lớn”.  
“Lúc này phải hết sức bình tĩnh”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu nhưng nét lạnh lùng trong đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn không hề tan.  
Sau bốn canh giờ, khi Liễu Dật thở ra một hơi mang theo tàn khí thì Diệp Thành mới thật sự kết thúc mọi việc.  
“Dật Nhi”, thấy vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt tiến lên trước, thấy đạo thương của Liễu Dật đã liền lại, bọn họ hết sức ngỡ ngàng.  
“Diệp sư đệ, cảm ơn đệ”, Liễu Dật chắp tay tỏ lòng cảm kích Diệp Thành.  
“Liễu sư huynh, đệ thật sự không nhận nổi đâu”, Diệp Thành vội ngăn Liễu Dật lại.  
“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, vỗ vai Liễu Dật và Diệp Thành: “Có hai người các con Hằng Nhạc Tông có gì mà phải buồn lo chứ”.  
“Vâng ạ”, Diệp Thành tươi cười biết rằng chắc chắn sẽ có chuyện hay.  
“Ta đi trước đây”, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào bước vào hư không.

Liễu Dật cùng đi với ông ta.

Hiện giờ Liễu Dật đã lành đạo thương và là thời cơ tốt để tu luyện.  
“Chúng ta cũng đi”, mấy người phía Từ Phúc cũng lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên vỗ vai Diệp Thành cười rất sảng khoái.  
Tới khi mọi người đi hết cả, Diệp Thành mới liếc nhìn sang Sở Huyên ở bên, cười nói: “Sư phụ à, con xuống núi đi dạo chút nhé”..

Bình Luận (0)
Comment