“Cho ngươi cái vinh dự này là coi trọng ngươi rồi, một tên phế nhân không thể tu luyện, ngươi sớm muộn gì cũng bị tông môn đuổi đi”, Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn mặt mày giữ tợn.
Cũng giống bọn họ, Tử Sam, Giang Hạo, Doãn Chí Bình, Khổng Tào, Tả Khâu Minh, Giang Dương tên nào tên nấy hằn học khó chịu, khi thấy khuôn mặt tái nhợt với khí tức hỗn loạn của Diệp Thành, chúng bật cười không chút kiêng dè: “Diệp Thành, cuối cùng ngươi cũng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi, đợi đấy cho ta, đợi bọn ta vào được nội môn, ngươi sẽ chết rất khó coi”.
Tề Dương ở bên thầm gào thét trong lòng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm, hắn chính là đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, vinh dự ngày hôm nay vốn thuộc về hắn, ấy vậy mà vì Diệp Thành nên hắn đã mất đi vị trí đó.
Giết! Giết! Giết!
Ở bên, Tề Hạo cũng chẳng khác gì, trong lòng hắn gào thét, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể kiềm chế nổi.
“Cho ngươi thêm vinh quang một chút thì đã sao, ngươi cũng chỉ là một tên bỏ đi mà thôi”, Tô Tâm Nguyệt tức tối ngực cứ thế phập phồng, cho tới bây giờ, mặc dù cô ta nhận thức được cái sai của bản thân nhưng lại tự dối lòng.
Đương nhiên, không phải tất cả các đệ tử đều như vậy.
Giống như đụn thịt này, lúc này hai đôi mắt hí híp lại sáng bừng nhìn Diệp Thành: “Khốn khiếp, trông thấy tiểu tử này, sao ta lại thấy ngứa tay thế nhỉ?”
“Ta cũng vậy”, ở bên, Tạ Vân cũng lên tiếng.
“Hắn là tên yêu nghiệt đánh mãi không chết sao?”, Hoắc Đằng tặc lưỡi: “Ta thật sự còn tưởng rằng hắn đã chết rồi nữa”.
“Tiểu sư đệ này của chúng ta thật khiến người ta phải kinh ngạc”, mấy người phía Vương Lâm cũng xuýt xoa, trong ánh mắt rõ vẻ trầm trồ.
“Cảm ơn vì ngươi vẫn còn sống”, Tề Nguyệt mỉm cười nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn phức tạp, tên tiểu sư đệ mà trước kia cô coi thường hiện giờ lại khiến cô ngưỡng mộ bởi thành tựu kinh người.
“Một tu sĩ ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh còn không gi ết chết được hắn kia mà”, nhìn Diệp Thành, hai bên tầng mây vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Nghe nói trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông vả lại còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, có người khẽ giọng nói, “trận chiến cuối cùng trong trận so tài tam tông hắn còn đánh bại Huyền Linh Chi Thể nữa.
Thế giới này điên thật rồi, cách cả một cảnh giới lớn như vậy, Huyền Linh Chi Thể có thể bại trong tay hắn, thật không hiểu nổi”.
“Nghe nói hắn còn có chân hoả và thiên lôi nữa.
Đúng là đã đánh giá tấp tên này rồi”.
“Ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà vẫn còn có thể sống đúng là một kì tích”, có người trầm trồ, “ta nghe nói khi trận so tài tam tông kết thúc, hắn đã bị đánh cho bán sống bán chết, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân huỷ hoại tu vi, nào ngờ hắn vẫn có thể đứng dậy”.
“Vậy cũng rất lạ mà”, Thạch Nham nói thêm.
“Nếu như là ta thì e rằng đã đi chầu Diêm Vương rồi”, Dạ Vô Tuyết tặc lưỡi.
“Còn việc tu luyện, đệ cũng đừng nghĩ nhiều, nếu có ai dám bắt nạt đệ thì ta sẽ xử kẻ đó”, Tư Đồ Nam nói một câu khiến mấy người phía Nhiếp Phong phải cau mày.
Mặc dù Diệp Thành có thể đứng dậy nhưng bọn họ biết tu vi của Diệp Thành đã tiêu tán, căn cơ tu luyện cũng bị huỷ hoại, đã không còn khả năng tu luyện nữa, vì vậy bọn họ có phần áy náy.
Nếu không phải là Diệp Thành thì e rằng bọn họ đã chết trong kết giới Cửu Minh rồi.
.