“Diệp Thành có thể so sánh được với ký chủ có độ phù hợp chín phần à?”, Thông Huyền Chân Nhân cười khẩy, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận: “Bây giờ ta đang nghi ngờ tầm nhìn của con đấy, một đệ tử dù có khiến người khác kinh ngạc đến mấy nhưng có thể hơn được kí chủ sao?”
“Linh hồn của Thái Hư Cổ Long hoàn chỉnh mạnh đến cỡ nào, nhưng chẳng phải năm đó vẫn bị thuỷ tổ Huyền Thần chém thành ba phần đó sao ạ?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long vẫn rất mạnh nhưng cũng không phải không thể chống lại, càng không thể trở thành nhân tố quyết định phong vị Thánh tử”.
“Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân giận tím mặt quát lớn, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Ngươi dám so sánh Diệp Thành với thuỷ tổ”.
“Đồ nhi không dám”, Dương Đỉnh Thiên vội vàng đáp: “Đồ nhi chỉ đang nói lên sự thật thôi, Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại, tiềm lực và thiên phú của nó hoàn toàn không yếu hơn ký chủ với độ phù hợp chín phần đâu ạ”.
“Ngươi biết cái gì”, liên tục bị chống lại, Thông Huyền Chân Nhân lạnh lùng quát: “Sự cân bằng của tam tông được duy trì bởi Thái Hư Cổ Long hồn, để Diệp Thành làm Thánh tử, nó có thể bảo vệ được Hằng Nhạc sau này không? Hắn bảo vệ được Hằng Nhạc không? Đạo lý đơn giản như vậy còn cần ta dậy ngươi sao?”
“Thông Huyền sư huynh nói đúng lắm”, một Thái thượng trưởng lão vuốt râu lên tiếng: “Ký chủ có độ phù hợp chín phần là vô cùng gần với độ phù hợp hoàn hảo, vốn đã là sự tồn tại nghịch thiên, lần này tầm nhìn của Đỉnh Thiên thật sự thiển cận rồi”.
“Ta cũng đồng ý với quan điểm của Thông Huyền sư huynh”, một Thái thượng trưởng lão khác lên tiếng: “Cho dù Diệp Thành có khiến người khác kinh ngạc hơn nữa thì cũng không bao giờ đạt được tới mức của thuỷ tổ Huyền Thần, hắn không thể sánh được với kí chủ có độ phù hợp chín phần”.
“Ta cũng đồng ý”, một Thái thượng trưởng lão khác suy tính: “Để Diệp Thành làm Thánh tử thì phải đặt kí chủ ở nơi nào? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!”
“Lời này rất hợp lý, phong kí chủ làm Thánh chủ là lẽ đương nhiên”.
“Đỉnh Thiên, ngươi nên tính toán lâu dài, phải hiểu sự tồn tại của kí chủ có độ phù hợp chín phần là như thế nào”.
Sau khi Thông Huyền Chân Nhân nói xong, từng âm thanh vang lên trong đại điện hình thành một đợt thuỷ triều, hầu hết Thái thượng trưởng lão đều ủng hộ Doãn Chí Bình thượng vị, chứ không phải Diệp Thành.
Cục diện áp đảo như thế khiến Dương Đỉnh Thiên ở phía dưới trông có vẻ hơi yếu ớt, mặc dù ông là chưởng giáo Hằng Nhạc, có tiếng nói, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình ông, đối mặt với tình cảnh này ông cũng bất lực.
Haiz!
Dương Đỉnh Thiên thầm thở dài trong lòng, ông chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.
Không biết từ bao giờ, âm thanh trong đại điện dừng lại.
Địa Cung của Hằng Nhạc Tông.
.