“Ngươi thật sự vẫn có thể tu luyện tiếp sao?”, Bích Du có phần kích động, và còn kích động hơn trong tưởng tượng, cô nhìn Diệp Thành đến mức ngây dại, nếu để cho cô có thời gian mà chìm vào sự kích động đó của mình thì cô còn có thể rơi nước mắt nữa.
“Thế giớ này quả thật lắm điều bất thường”, Gia Cát Vũ ở bên tấm tắc: “Bị thương nặng như vậy, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, lại thi triển cấm thuật mà vẫn có thể sống được. Quả là kì tích. Tiểu tử nhà ngươi còn có thể tu luyện đúng là khác thường”.
“Mọi người đừng nói linh tinh với bên ngoài, con không muốn để lộ thân phận, con còn muốn ở lại đại hội đấu đan thêm nữa”, Diệp Thành vội nói, chỉ sợ hai người này để lộ thân phận của mình. . truyện xuyên nhanh
“Đánh đấm thì ngươi được, nhưng luyện đan thì ngươi còn kém lắm”, Gia Cát Vũ bĩu môi, liếc Diệp Thành từ đầu tới chân sau đó chép miệng: “Ừm, không được, quả thực là không được”.
“Con thấy người không được thì có”, Diệp Thành cũng nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt chê bôi, ánh mắt hắn liếc nhìn một đoạn dương v*t tráng dương ở hông, chỉ cần nhìn là biết vừa mới mua: “Dẫn theo một vãn bối xinh đẹp như vậy mà người cũng mua được thứ này, cho dù có bổ sung thêm thì còn kém lắm”.
“Ăn nói hàm hồ. Cái đó của ta to lắm đấy”.
“Hay chúng ta so thử xem”.
“Đọ thì đọ”.
“Khụ khụ…”, nhìn cả hai người, Bích Du ở bên ho hắng, nghe những lời nói hoang đường của hai người này cô thật sự thấy ái ngại, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên. Bích Du chỉ sợ cả hai lôi c@u nhỏ của mình ra đọ thật thì nơi này chắc nhộn nhịp lắm.
Nghe vậy, Gia Cát Vũ cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, ông ta ho hắng vội chuyển chủ đề: “Diệp Thành, đêm hôm ngươi không nghỉ ngơi, đi lại lung tung trên đường làm gì?”
“Con….con ra ngoài mua linh dược tăng tuổi thọ”, Diệp Thành liếc Bích Du một cái ròi mới cười trừ.
“Tăng tuổi thọ?”, Gia Cát Vũ nhướng mày sau đó nhìn vào mái tóc trắng đang bay của Diệp Thành và hỏi thăm dò: “Không phải do thi triển cấm thuật nên mới thế này chứ?”
“Cấm thuật đó có phần bá đạo, phải trả giá bằng tuổi thọ”, Diệp Thành không giấu gì, nhún vai nói: “Cho nên con mới chạy ra ngoài mua linh dược tăng tuổi thọ, con không muốn chết sớm vậy đâu”.
“Vậy…vậy cũng không được hay cho lắm phải không?”, Diệp Thành ho hắng, hắn không ngờ Bích Du lại đem viên đan dược trân quý này cho hắn, chuyện này thực sự khiến hắn phải bất ngờ.
“Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy đi”, Gia Cát Vũ vuốt râu liếc nhìn Diệp Thành: “Sau này đừng phụ người ta là được”.
“Ai ya, gia gia…”, Bích Du trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ.