“Nơi này không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn tìm một nơi đi dạo.
“Hắn là Diệp Thành sao?”, trên đường đi, mỗi lần đi qua các đệ tử khác là Diệp Thành đều bị người ta chỉ trỏ, rất nhiều người khi trông thấy hắn đều tỏ vẻ kính nể và ngạc nhiên.
“Xin chào mọi người”, Diệp Thành tỏ vẻ rất tự nhiên, trên đường đi hễ gặp chư vị trưởng lão hoặc các đệ tử khác hắn đều vẫy tay chào.
“Xin chào”, các đệ tử và trưởng lão ở phân điện thứ chín nhiệt tình hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Ừm?
Khi đi qua một vườn hoa nhỏ, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn một nữ đệ tử đang vung linh kiếm trong tay, mồ hôi cô gái đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, có lẽ vì chân khí bị hao tổn quá nhiều nhưng vẫn cố gắng điên cuồng tu luyện.
Còn Diệp Thành cau mày là vì hắn đã từng gặp nữ đệ tử đó, đây chính là đệ tử của Ngọc Linh Phong.
“Không phải cô ấy chính là nữ đệ tử tên Tiêu Tương bị Doãn Chí Bình làm nhục sao?”, Diệp Thành nheo mắt, trước đó hắn từng nghe nói nữ đệ tử này ở Ngọc Linh Phong, vả lại còn bị đưa tới phân điện thứ chín.
“Chính là cô ấy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, từ từ sải bước vào vườn hoa kia.
Cảm nhận có người đi tới, nữ đệ tử kia thu lại kiếm thức, khi thấy Diệp Thành, cô đột nhiên sững người: “Diệp Thành?”
“Xem ra Tiêu Tương sư tỷ biết ta?”.
“Ta từng gặp đệ ở Hằng Nhạc Tông”, Tiêu Tương mỉm cười nói.
“Sư tỷ, tỷ tu luyện không màng tới mạng sống như vậy sẽ làm hại tới căn cơ đấy”, Diệp Thành nói, sau đó lật tay lấy ra một bình linh dịch đưa cho Tiêu Tương.
“Từ khi bọn họ đưa ta tới phân điện thứ chín ta đã quên thế nào là mệt, thế nào là đau rồi”, nữ đệ tử nói với đôi mắt vô hồn, giọt nước mắt uất ức tủi nhục lăn dài trên má.
“Thù”, Diệp Thành đưa mắt nhìn qua khe tóc trên đầu của Tiêu Tương mới thấy có khắc một chữ “thù”.
“Nghe…nghe nói đệ đã đại chiến với người đó?”, Tiêu Tương mím môi.
Diệp Thành gật đầu, hắn cũng biết “người đó” trong câu nói của Tiêu Tương là ai, “do thực lực của đệ chưa đủ mạnh nên chưa thể tiêu diệt tên cẩu tạp chủng như hắn”.
“Vậy nên đệ mới bị đày tới đây phải không?”, Tiêu Tương nhìn Diệp Thành hoài nghi.
“Có thể coi là như vậy”, Diệp Thành xoa đầu mũi.
.