“Đúng là vậy, ta chẳng học được”, Diệp Thành ho hắng nói với giọng ái ngại: “Ta từng dùng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không chỉ một lần để diễn tiến bí thuật Thái Hư Động này nhưng ta phát hiện khả năng thần thông này hơi khó, hay ngươi giải thích cho ta sự kì diệu của nó đi?”
“Hôm nay Long Gia ta phải giảng giải cho ngươi rồi”, Thái Hư Cổ Long oằn mình: “Thái Hư Động chính là một trong chín đại tiên thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, sự bá đạo của nó nằm ở chỗ nó có liên kết với một khu vực không biết trước còn khu vực đó chúng ta gọi là hố đen không gian.
“Hố đen không gian”, Diệp Thành lẩm nhẩm.
Mặc dù hắn hiểu rất ít về những chuyện của phương diện không gian nhưng hung danh của hố đen không gian hắn đã từng nghe qua.
Hố Đen Không Gian không giống với khe nứt không gian, bị cuốn vào khe nứt không gian còn có cơ hội sống sót, nhưng nếu bị cuốn vào hố đen không gian thì lại khác, đó chính là một thế giới không có biên giới, tối tăm vô cùng, một khi bị cuốn vào trong thì về cơ bản không có cơ hội sống sót vì ngươi căn bản không thể tìm được phương hướng, căn bản không biết làm thế nào để ra ngoài, ngươi sẽ lạc trong đó mãi tới khi những năm tháng tuổi thọ hao kiệt cho tới chết.”
“Có thể kết nối với cả Hố Đen Không Gian cơ à?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hắn trở nên bất định, hắn nhớ tới trận chiến với Doãn Chí Bình, nhiều đòn công kích của hắn đều bị chiêu này hoá giải.
“Chẳng trách mà bao nhiêu đòn công kích như vậy đều không có tác dụng, hoá ra những đòn công kích đó đều bị đánh vào hố đen không gian”, Diệp Thành xoa cằm, có vẻ như hắn đã vỡ ra một số điều và tìm ra được sự huyền diệu của Thái Hư Động.
“Bí pháp này quả nhiên thần thông”, Diệp Thành tỏ vẻ kinh ngạc.
“Xem ra ngươi nghĩ thông rồi đấy”, thấy vẻ mặt vỡ lẽ của chín phần phân thân, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Đây chính là sự kì diệu của Thái Hư Động, nếu tu vi đủ cao, triệu gọi ra được hố đen không gian khổng lồ ấy thì cả trời đất đều bị nuốt trọn vào đó cũng là điều có thể”.
“Vậy rốt cục làm thế nào để tu thành bí thuật này?”, Diệp Thành vội hỏi lại.
“Ngươi cho rằng bí thuật này nói chơi sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Đã là vô thượng tiên thuật của tộc Thái Hư Cổ Long ta thì có nghĩa rằng không phải ai cũng có thể thi triển thuật này, cho dù cho không bí pháp thần thông này thì phần lớn con người sẽ không dám thử”.
“Vì sao?”, Diệp Thành thắc mắc.
“Vì thi triển thuật này có quá nhiều rủi ro”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Bí pháp của Thái Hư Động mặc dù nghịch thiên nhưng nó liên quan tới hố đen không gian, ngươi có thể trụ được thì may nhưng nếu như không thể trụ được thì nói không chừng ngươi sẽ bị nuốt trọn vào hố đen không gian ấy.”
“Vậy…vậy tại sao Doãn Chí Bình có thể tu luyện được bí pháp Thái Hư Động chỉ trong bằng ấy thời gian?”, Diệp Thành hỏi lại: “Vả lại ta thấy hắn còn rất thuần thục”.
“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên nói: “Hắn dám thi triển thuật Thái Hư Động là vì Thái Hư Cổ Long hồn trong cơ thể hắn giúp hắn giữ vững hố đen không gian, có điều kể cả là Thái Hư Cổ Long hồn thì cũng chỉ dám duy trì vòng xoáy Thái Hư Động to bằng nắm tay, nếu không thì vượt qua phạm vi nó có thể trụ được thì hậu quả sẽ rất tồi tệ”.
“Hoá ra là vậy, chẳng trách”.
“Cho dù ngươi không có việc gì thì đừng rảnh mà đi đụng tới những bí thuật khủng khiếp này”, Thái Hư Cổ Long cảnh cáo: “Bí thuật nghịch thiên đều có rủi ro, giống như Tiên Luân Cấm Thuật của ngươi, tiền bối trong tộc Thái Hư Cổ Long của chúng ta có thể tạo ra Thái Hư Động là vì bản thân chúng ta có điều kiện được ông trời ưu ái, đó chính là sức mạnh mà khi sinh ra chúng ta đã có thể điều khiển được không gian, cũng chính vì vậy nên mới dám đụng tới vùng hố đen không gian, nếu như không hiểu về không gian mà thử dùng tới bí thuật này thì chẳng khác gì tìm chỗ chôn cho mình”.
“Có điều ta vẫn muốn thử”, Diệp Thành mỉm cười nói: “Long Gia, ngươi có thể cho ta mượn chút sức mạnh Long hồn không?”
“Ta sợ ngươi rồi đấy”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu: “Có điều phải đợi một thời gian nữa, ta ở trạng thái phong ấn nên cần thời gian ngưng tụ ra sức mạnh long hồn, tới lúc đó chín phần phân thân của ngươi tìm ta sau đi”.
“Được”, Diệp Thành cười đáp.
Lúc này, trời đã sáng tỏ, Diệp Thành vươn vai, hắn nằm dài trên giường.
Có điều, ngay sau đó hắn lại bật dậy và chạy tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thông qua khe hở.
Hắn trông thấy Tiêu Tương trong tiểu uyển bên cạnh đã thức dậy và đang tiếp tục tu luyện không ngừng nghỉ, dù cách xa như vậy nhưng hắn có thể trông thấy chữ Thù khắc trên đầu cô, Diệp Thành nhìn mà cảm thấy xót xa.
Ngay sau đó, Lăng Tiêu cũng đến, hắn bước qua giới hạn, đi vào tiểu uyển của Tiêu Tương, mỉm cười nho nhã: “Vị đạo hữu này, tại hạ là Lăng Tiêu, có thể…”
“Không có thời gian”, Lăng Tiêu còn chưa nói xong đã bị một câu nói của Tiêu Tương ngắt lời, cô vẫn mải mê múa kiếm, và bộ dạng còn lạnh lùng hơn rất nhiều so với trong suy nghĩ của Lăng Tiêu, một câu nói khiến Lăng Tiêu ái ngại.
Làm quen thất bại, Lăng Tiêu cười trừ nhưng không từ bỏ, hắn cố gắng phát huy tinh thần mặt dày của mình, cười nói: “Ta là người Bắc Sở, nghe nói Hằng Nhạc Tông có một loại…”
“Nếu không có việc gì thì mời đi đạo hữu ra cho”, vẫn như lần đầu tiên, Lăng Tiêu còn chưa nói xong đã bị Tiêu Tương ngắt lời.
“Ngươi có việc gì không vậy?”, Diệp Thành vặn người lười biếng, hắn mở đôi mắt nhập nhèm, hỏi.
.