Lại nhìn sang phía Thị Huyết Điện, kẻ nào kẻ nấy mặt mày khó coi thấy rõ, không ai nói gì và bọn chúng tự khắc rút lui, đến cả Thị Khung ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng bị tiêu diệt, nếu có ở đây thêm thì chẳng khác gì tìm đến cái chết.
Vù!
Khi bọn họ vừa lui đi, Thiên Tông Lão Tổ từ trên cao bay xuống, ông ta phất vạt áo đón lấy hai viên Hỗn Nguyên Châu trên đỉnh linh sơn, khí huyết dồi dào được đẩy vào trong đó, hai viên Hỗn Nguyên Châu được phục hồi uy lực, phát ra thần quang chói mắt, mỗi một đường khí tức giáng xuống nặng như ngọn núi đ è xuống.
Phụt!
Ngay sau đó, lập tức có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu bị đánh tan thành mây khói.
Phụt! Phụt! Phụt!
Uy lực của hai viên Hỗn Nguyên Châu quá mạnh mẽ khiến kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng bị đè bẹp, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng suýt chút nữa thành vong hồn.
Đi!
Thấy vậy, những kẻ còn lại của Thị Huyết Điện nào dám chiến tiếp, sức mạnh của Thiên Tông Lão Tổ đã vượt ra khỏi những gì bọn chúng dự liệu, tên nào tên nấy bỏ chạy bạt mạng không dám quay đầu lại.
“Đi đâu?”, Diệp Thành không biết từ đâu nhảy ra, ngự động Chu Sát Trận dẹp bằng cả đám.
Mặc dù kẻ mạnh của Thị Huyết Điện rất muốn quay lại giế t chết Diệp Thành nhưng ngặt nỗi uy lực của Thiên Tông Lão Tổ quá mạnh nên tên nào tên nấy bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
“Quay về nói với Thị Huyết Diêm La, muốn chiến thì Thiên Tông thế gia ta chiến tới cùng”, Thiên Tông Lão Tổ không đuổi theo đám tàn binh của Thị Huyết Điện nhưng lại gằn giọng vang vọng khắp đất trời.
Trận huyết chiến thảm khốc vì sự thất bại của Thị Huyết Điện mà chấm dứt.
Trên linh sơn của Thiên Tông thế gia chất đầy xác chết, nhiều nơi còn xuất hiện xương cốt gãy lìa, máu me nhơ nhuốc, cả linh sơn trông vô cùng thảm hại.
Niềm vui sau trận đại chiến thì khỏi phải bàn nhưng đi cùng với nó là sự bi thương.
Mặc dù Thiên Tông thế gia chiến thắng nhưng thương vong cũng không ít, chỉ tính tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã có hơn hai mươi người bỏ mạng, trong đó bao gồm cả một Thái Thượng Trưởng Lão ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
Sau trận chiến, Thiên Tông Lão Tổ ngồi trong linh sơn đại điện, có lẽ vì giết quá nhiều người nên một người vốn hiền từ ôn hoà như ông ta vẫn còn mang theo sát khí quẩn quanh người khiến cho những đệ tử với tu vi yếu hơn không dám lại gần, chỉ sợ bị thương.
“Phụ thân, đạo thương của người thật sự đã khỏi rồi sao?”, tới lúc này, Sở Thiên Chấn mới hỏi bằng giọng khó tin.
“Đương nhiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Cũng may có Tần Vũ tiểu hữu nên ta mới…Ấy, tên đó đâu rồi?”