Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 94


Màn đêm buông xuống.

Tề Nguyệt đã trở về, cô chỉ liếc nhìn lư luyện đan một cái rồi đi vào phiến điện.

Trong lư luyện đan, Diệp Thành vẫn nằm đó yên tĩnh, chỉ là tâm hồn hắn đã bước vào ý cảnh kỳ diệu khác.

“Đây…đây là nơi nào?”, hắn ta ngỡ ngàng nhìn thế giới trước mặt.

Trước mắt hắn là một thế giới hư ảo nguy nga sừng sững, mặt đất rộng lớn mênh mang không điểm dừng, mặc dù là hư ảo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức hoang dã.

Rầm!  
Rầm!  
Rầm!  
Trong chốc lát, thế giới hư ảo chợt vang lên tiếng động dữ dội.

Ở phía xa, Diệp Thành trông thấy một người với vóc dáng vạm vỡ chậm rãi đi tới, còn tiếng động kia lại chính là tiếng động được tạo ra sau khi người kia bước đi.

Người phía trước mặt hắn giống như người Man thời cổ đại, với phần cánh tay để lộ, phần thân dưới được quấn bởi lớp da hổ, người này cao to lực lưỡng, đôi mắt như ngọn đuốc, mái tóc dài đen bóng rối bời, cứ thế tung bay trong gió, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, trông hết sức rắn rỏi và khoẻ mạnh.


“Đây là người của tộc Man thời cổ đại sao?”, Diệp Thành thầm nhủ.

Mặc dù là hư ảo nhưng hắn vẫn cảm thấy có một áp lực khủng khiếp tới gần, mỗi một bước đi của người kia đều khiến Diệp Thành run rẩy.

Bịch!  
Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thành, người Man kia đặt bước chân cuối cùng xuống rồi đứng yên ở đó.

Thân hình người này vững chãi như núi, đứng yên bất động giống như bia đá to sừng sững, bất cứ ngoại lực nào cũng không thể khiến hắn di chuyển.

Người này cứ đứng đó như pho tượng được điêu khắc vậy, cho dù ngày tháng trôi đi, xuân qua đông tới thì bóng hình đó vẫn đứng yên như vậy, không biết bao lâu không hề di chuyển lấy một bước, chỉ có điều, dấu vết của năm tháng chẳng chừa ai, cứ thế để lại từng vết tích trên cơ thể hắn.

Cuối cùng, hắn cũng di chuyển, đôi mắt mở trừng, hai đạo điện mang sáng chói phóng ra, sau đó, trên cơ thể hắn xuất hiện từng hoa văn hình rồng, rồi dòng điện mang kia di chuyển khắp cánh tay hắn.

“Hàng Long”, theo sau tiếng trầm trồ ngạc nhiên kia, hắn bắt đầu di chuyển bước chân và vung tay thật mạnh tung ra một chưởng.

Gừ!  
Có tiếng rồng gầm lên vang vọng khắp không gian, một chưởng của người Man kia đánh ra một đạo ảnh Lôi Long khổng lồ, ảnh Lôi Long kia gầm rú, sau đó uốn mình bay thẳng lên trời cao.


Ầm!  
Rầm, rầm!  
Đột nhiên đất trời chuyển sắc, mây đen dày đặc, hình ảnh con rồng khổng lồ kia rẽ ngang trời khiến trời đất rung chuyển.

“Huyền pháp thật…thật bá đạo”, Diệp Thành quan sát mọi thứ, hắn cứ thế há hốc miệng hồi lâu.

Lúc này, thế giới hư ảo kia bắt đầu tan biến, một luồng thông tin khổng lồ nhập vào đầu hắn, đó là một bộ mật pháp với tên “Hàng Long”, còn cảnh người Man kia thi triển mật pháp này cứ thế xuất hiện liên tục trong đầu hắn.

A….!  
Không biết từ bao giờ, trong lư luyện đan, Diệp Thành ngồi bật dậy, sau một hồi thẫn thờ hắn mới tỉnh táo lại.

“Hàng Long”, Diệp Thành thầm nhủ rồi mới hiểu ra mình đã bị cuốn vào trong ý cảnh kỳ diệu, còn ý cảnh kia chính là ký ức của người Man kia.

Nghĩ rồi, hắn vội vàng đứng dậy, lại lần nữa nhìn vào thành vách của lư luyện đan rồi mới nhận ra từng văn tự dày đặc trên đó không còn nữa.

“Không biết cơ thể của mình có đạt được tiêu chuẩn để thi triển môn pháp của mật pháp Hàng Long này không”.

Roẹt! Roẹt!  
Roẹt! Roẹt.


Đột nhiên trong cơ thể hắn vang lên từng tiếng kêu như điện lôi khiến hắn đau đớn.

Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng máu trong cơ thể chảy nhanh hơn, rạo rực như lửa đốt, một luồng sức mạnh bá đạo thôn tính khắp các kinh mạch, kể cả kinh mạch của hắn có dẻo dai đến mấy cũng không khỏi đớn đau..

Bình Luận (0)
Comment