Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 100

“Vậy Tiễn đạo hữu thì sao? Vì sao ngươi lại không đi lên tương trợ? Cũng quá không có nhân tính rồi.” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, khẩu khí là lạ hỏi.

Tiễn Thư hiên ngang lẫm liệt nói: “Đánh thành như vậy thì dù có giết được người của Tiêu Thái giới cũng không có cơ hội cướp túi trữ vật, đi tới đó cũng không kiếm được linh thạch.”

“Hóa ra là như vậy, Tiễn đạo hữu lại là loại tiểu nhân như vậy, nơi này quá hỗn loạn, ta quay lại trong thạch đạo tìm tu sĩ lạc đàn đây, cũng coi như làm chút cống hiến cho Nam Sơn giới.” Kim Phi Dao tựa hồ nghĩ ra cái gì, cười quỷ dị, dẫn Mập Mạp tiến vào thạch đạo.

“Kim đạo hữu, đợi ta với, ta đi cùng ngươi.” Giết người trong thạch đạo tựa hồ dễ hơn một chút, Kim Phi Dao này đúng là cơ trí, Tiễn Thư bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đuổi theo Kim Phi Dao.

Ai ngờ, hắn vừa bước vào trong lại không thấy một ai, “Chẳng lẽ không muốn đi cùng ta nên dùng độn pháp chạy xa rồi?” Tiễn Thư nghi hoặc, chạy cũng nhanh quá đi, hắn do dự một chút rồi cất bước chạy, muốn đuổi theo Kim Phi Dao.

Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Tiễn Thư, trong thạch đạo truyền ra thanh âm Kim Phi Dao: “Đại ngốc, truyền tống trận ở ngay kia, ai còn quay lại? Mập Mạp, nghe lời ta đây, chỉ được trộm đồ, không đánh nhau.”

“Ộp.” Mập Mạp cũng đang sử dụng Ẩn Thân phù, lên tiếng.

“Đi thôi.”

Khoảng cách từ bình đài tới phiến đá có truyền tống trận hơi lớn, lúc này mà lấy phi thảm ra thì chắc chắn sẽ khiến người khác để ý, Kim Phi Dao liền nâng Mập Mạp lên, sử dụng nổi không thuật và đạp không hành nhảy đến phiến đá kia. Tìm một chỗ không có người đánh nhau, nàng thả Mập Mạp xuống, truyền âm dặn dò vài câu rồi để tự nó đi tìm thứ tốt.

Còn nàng thì lặng lẽ đi tới cạnh truyền tống trận xem xét. Nàng cũng không cứ thế đi tới, trên nổi thạch này nhiều tu sĩ như vậy mà không thấy có ai chạy tới trong truyền tống trận, khẳng định là có gì đó cổ quái. Mà những tiểu pháp trận kia cũng không có ai trông coi, từng luồng dị quang hướng tới truyền tống trận không ngừng nghỉ, không biết để làm gì.

Thật là kém hiểu biết a, Kim Phi Dao nhìn những pháp trận đó, cảm thấy đầu óc mờ mịt, những thứ cần phải học thật là rất nhiều. Dù sao xem cũng không hiểu, nàng dứt khoát không để ý tới truyền tống trận nữa, chỉ cần những người này đánh xong thì sẽ có người chạy tới thử truyền tống trận thôi.

Đúng lúc nàng chuẩn bị rời đi thì thấy Hà đạo hữu bị mất một cánh tay đã bị tu sĩ Tiêu Thái giới đánh trúng, bay ra khỏi bình đài, rơi xuống thác nước phía dưới. Hà đạo hữu ra sức kêu lên, bản mạng pháp bảo của nàng bị đánh bay, một chiếc thuần thải la quyên bay tới định đón nàng. Cũng không biết là do không khống chế được linh lực hay là thần thức bị hao tổn mà cái thuần thải la quyên kia không những không đón được Hà đạo hữu mà còn đánh trúng nàng một kích.

Hà đạo hữu kêu to lên, bay vèo ra ngoài, mà phương hướng lại là thạch nổi bên này. Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn Hà đạo hữu bay qua đầu mình, thấy nàng chui vào trong quầng sáng của truyền tống trận.

“Không tốt.” Kim Phi Dao biến sắc, vội vàng tung ô hoa ra chắn trước người.

Roạt một tiếng, trên mặt ô lập tức nhuốm một vệt máu, còn có một dòng gì đó như cặn bã xương thịt rơi xuống. May mà động tác của Kim Phi Dao nhanh, nếu không thì đã bị máu thịt của Hà đạo hữu nhuộm đỏ mặt rồi.

Nghiêng ô sang bên, Kim Phi Dao nhìn quầng sáng của truyền tống trận, trong lòng vẫn còn kinh sợ. May mà nàng không đi vào đó, đây đâu phải là truyền tống trận, phải là xay thịt trận mới đúng. Hà đạo hữu vừa bay vào trong quầng sáng liền bị xé rách thành toái khối, mỗi miếng tàn thể cũng không lớn hơn móng tay bao nhiêu, thật là quá sắc bén.

Rung rung ô để vẩy hết cặn thịt trên mặt ô, nàng rót linh lực vào trong ô, vết máu dơ bẩn lập tức bị thanh lý sạch sẽ, chiếc ô lại khôi phục bộ dáng vốn có. Thu hồi ô hoa, Kim Phi Dao tìm một cái bình đài không đông người lắm, chuẩn bị khởi công.

Trên bình đài đó, chiến đấu đã sắp kết thúc, dưới đất có ba thi thể, chỉ còn hai người đang dây dưa cùng một tu sĩ khác. Kim Phi Dao lặng lẽ bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống, cúi đầu xoay người xuống bên cạnh thi thể, nhanh chóng thu hết toàn bộ túi trữ vật và pháp khí, pháp bảo rơi ra. Sau đó nàng lại nhanh chóng chạy tới chỗ khác thu thập của cải.

Nàng dẹ dặt cẩn trọng, động tác mềm nhẹ, không hề bị phát hiện.

“Mập Mạp, ngươi làm thế nào rồi? Có tìm được nhiều đồ không? Đúng rồi, ta quên mất ngươi không thể truyền âm, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để bị ngộ thương. Ta hiện tại đang ở trên bình đài, trên nổi thạch sẽ giao hết cho ngươi.” Kim Phi Dao tránh vào một góc, lặng lẽ truyền âm cho Mập Mạp. Dùng Ẩn Thân phù rồi nàng cũng không biết Mập Mạp ở đâu, chỉ biết là nó còn sống.

Cách nàng không xa có một tiếng hét thảm vang lên, hai người vây công một người đã kết thúc. Hai gã tu sĩ Nam Sơn giới thở phào một tiếng, vội vàng chạy đi thu thập chiến lợi phẩm. Người Tiêu Thái giới còn rất nhiều, thu xong còn phải đi chiến đấu tiếp. Hai người lấy đồ đạc của người vừa bị giết xong liền đi tới chỗ mấy người chết lúc nãy. Kim Phi Dao vẫn đang ngồi xổm ở đó, thấy hai người đi tới thì vội vàng đứng dậy, lặng lẽ tránh ra xa.

“Hả? Trêm người người này không có túi trữ vật, pháp khí vừa rồi rơi xuống cũng không thấy đâu.”

“Làm sao có thể, ta không thấy có ai tới nha.’

“Đừng nhìn ta, ta vẫn luôn ở cùng chỗ với ngươi, bận tối mắt tối mũi, không có khả năng là ta lấy.”

“Vừa rồi ngươi có mấy lần mượn cơ hội chạy sang bên này, có một lần còn nhào vào mặt trên.”

“Ngươi mắt mù à? Đó là ta nhào qua sao? Là ta bị đá bay tới. Dù sao ta cũng không lấy, ngươi muốn nghĩ thế nào là chuyện của ngươi.”

“Không ngờ ngươi lại là người như thế, ta lại còn giúp ngươi ngăn một kích nữa chứ.”

“Làm sao? Muốn ta đền ngươi sao? Nói đi, một kích đó cần bao nhiêu linh thạch, ta đền cho ngươi là được chứ gì?”

“Có linh thạch thì giỏi lắm hả? Xem ra linh thạch của ngươi đều là dùng cách này để kiếm đi.”

“Ngươi muốn chết hả?”

“Ta muốn chết thì sao? Có giỏi thì ngươi học theo đám tu sĩ Tiêu Thái giới, tới giết ta đi.”

“Ngươi đừng cho là ta không dám.”

Nghe hai người tranh cãi, Kim Phi Dao le lưỡi chạy vội đi.

Nàng lại nhìn trúng một cái bình đài khác, vừa mới chạm chân vào đó thì chợt nghe thấy trên thạch nổi truyền đến tiếng kêu của Mập Mạp, còn có tiếng tu sĩ rống lên giận dữ.

“Sao lại thế?” Kim Phi Dao nhìn sang thạch nổi, Ẩn Thân phù của Mập Mạp lại bị mất hiệu lực, nó đang bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ phẫn nộ đuổi theo, ôm đầu chạy tán loạn chung quanh.

Kim Phi Dao không nghĩ ra tại sao Ẩn Thân phù lại mất hiệu lực, nhưng Mập Mạp đang gặp nguy hiểm, nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bay tới chỗ nó. Mập Mạp mới đến cấp hai, tuy nó mạnh hơn linh thú cùng cấp nhiều nhưng ứng phó với hai tu sĩ Trúc Cơ cũng không dễ. May mà da nó dày không kém Kim Phi Dao, đao kiếm kia chém lên người nó đều bị bật trở lại, không cần dùng tới pháp bảo phòng ngự đeo trên đai lưng.

Con giun xéo lắm cũng quằn, đừng nói tới Mập Mạp vốn tâm cao khí ngạo. Nó nổi giận, không phải chỉ là nhặt mấy cái túi trữ vật thôi sao? Ta lại không cướp túi trữ vật trên người các ngươi, có cần phải hung thần ác sát truy đuổi, không chết không thôi không?

Nó đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn hai gã tu sĩ, sau đó dùng một chút yêu lực, trên làn da bóng loáng của Mập Mạp bắt đầu tiết ra chất lỏng màu trắng ngà, một mùi hương ngòn ngọt cũng phiêu tán ra.

“Tên này lại có nọc độc, ngay cả ta cũng không biết.” Kim Phi Dao vừa nhảy lên thạch nổi, thấy cảnh đó thì lắp bắp kinh hãi.

Hai gã tu sĩ kia cũng đứng lại, những thứ độc có mùi thơm vị ngọt thì độc tính đều vô cùng lợi hại. Nhưng là tu sĩ Trúc Cơ, bọn hắn sẽ không vì chút độc nho nhỏ mà lùi bước, thêm vào đó con ếch này lại chỉ là linh thú cấp hai, nếu bỏ chạy thì còn mặt mũi gì nữa. Quan trọng hơn là trên người linh thú này có năm cái pháp bảo phòng ngự, không lấy thì thật lãng phí.

Thứ dịch trắng Mập Mạp tiết ra chảy xuống đất liền bắt đầu bốc lên khói trắng, còn phát ra thanh âm xèo xèo, tính ăn mòn rất mạnh. Tên tu sĩ định ném pháp bảo ra đánh Mập Mạp liền do dự, nếu như dính phải độc này thì sẽ phải đặt pháp bảo vào thần thức ôn dưỡng rất lâu.

Đúng lúc này, Mập Mạp chụp chân trước xuống đám dịch trắng dưới đất, hai chân nhéo nhéo, một viên nọc độc đã bị nó nhéo ra. Sau đó nó liền ném viên nọc độc đó tới hai gã tu sĩ kia, hai người cuống quít tránh đi. Nọc độc rơi xuống đất, lập tức ăn mòn ra một cái hồ, những giọt nọc bắn ra, chạm vào cái gì liền ăn mòn cái đó.

Thấy nọc độc có công hiệu, Mập Mạp hưng phấn nắm nọc độc thành viên rồi ném, sau đó thì trực tiếp lắc người cho nọc độc bắn ra ngoài. Đối phương thử thả ra pháp khí liền bị nọc độc ăn mòn thành phế phẩm. Thấy pháp khí cũng vô dụng với bản thân, Mập Mạp nhảy dựng lên, mang theo một thân nọc độc chạy tới chỗ hai gã tu sĩ, còn muốn đuổi ngược lại hai người này.

“Đồ đầu đất, không mau chạy lại còn xông lên làm gì!” Kim Phi Dao nóng nảy, bước nhanh vọt qua.

Tu sĩ Trúc Cơ không phải kẻ toi cơm, linh lực tuôn ra, một lưỡi lửa to lớn phun ra, hóa thành một con mãnh thú, hét lớn một tiếng rồi đánh tới Mập Mạp. Lửa chính là khắc tinh của độc, Mập Mạp lập tức hối hận, nhiệt huyết cái gì chứ, học theo Kim Phi Dao gặp mạnh thì chạy, gặp yếu thì lên mới tốt. Hiện tại lưỡi lửa kia đang bổ nhào tới, không thể ngừng được nữa rồi.

“Cút ngay.” Ngay lúc hỏa diễm vọt tới trước mặt Mập Mạp, Mập Mạp đột nhiên bị ai đó đá một cước, liền bay vèo ra ngoài, rơi bịch xuống đất. Sau đó một đoàn Minh hỏa theo hư không mà ra, đâm vào hỏa diễm thú, lửa bốc tận trời, hai luồng hỏa diễm giao đấu, cắn nuốt lẫn nhau. Uy lực của Minh hỏa không phải là chân hỏa Trúc Cơ có thể sánh được, một lúc sau Minh hỏa đã chiếm thượng phong, cắn nuốt toàn bộ chân hỏa rồi thuận thế tiến tới. Biển lửa màu lam đánh vào hai gã tu sĩ, lập tức bao phủ hai người bọn họ.

Kim Phi Dao không có hứng thú quản hai người này là người Nam Sơn giới hay Tiêu Thái giới, linh lực lẫn trong Minh hỏa, toàn lực hủy diệt hai người này, ngay cả túi trữ vật mà nàng thích nhất cũng không để lại.

Trận chiến này chưa tới môt khắc đã kết thúc, Minh hỏa biến mất, một chút tro tàn cũng không còn. Mà Ẩn Thân phù của Kim Phi Dao vẫn còn hiệu quả, không ai nhìn thấy rốt cục là người phương nào làm.
Bình Luận (0)
Comment